“Hay là cậu về trước đi? Thức trắng cả đêm rồi.”
“Thế còn cậu?” – Kỷ Lam vừa định nhắn tin trả lời Kỷ Minh Tông thì Từ Ảnh đẩy cửa bước vào.
“Tớ trông ở đây, về cũng chẳng có việc gì.”
“Trần Tùng Dương đâu?”
“Ở văn phòng tớ.” – Từ Ảnh đáp – “Tớ đang định ‘phát triển’ anh ta thành người ngoài biên chế của công ty, nuôi làm linh vật cũng được.”
Mối quan hệ giữa Từ Ảnh và Trần Tùng Dương rất nhẹ nhàng thoải mái, kiểu như những người trẻ không quá nặng lòng, không muốn sinh con, cũng chẳng hứng thú với kiểu sống “đến giờ phải về nhà”. Mỗi khi bị hai bên gia đình thúc giục chuyện con cái, cả hai đồng lòng đối phó như đánh một trận hợp lực.
Họ thường nói: sinh thì sẽ sinh thôi, nhưng phải chọn ngày lành tháng tốt.
Nhà họ Trần thì sốt ruột lắm, ép cưới không ít phần vì muốn con cháu nối dõi.
Ai ngờ sau khi cưới xong, tưởng Trần Tùng Dương sẽ sốt sắng lo chuyện con cái, cuối cùng thì—
Lừa đảo chắc rồi.
—
Kỷ Lam rời công ty, khi vừa xuống đến tầng trệt thì tài xế của Lam Uyển cũng vừa từ phòng nghỉ đi ra.
Vừa đến gần xe, cô nhìn thấy một tấm danh thiếp cắm ngay tay nắm cửa sau.
Một chiếc danh thiếp trống của một nhà hàng, trên đó ghi mỗi dòng địa chỉ — lại là đại lộ Lâm Hải.
“Phu nhân?”
“Lên xe trước đi.” – Kỷ Lam đặt túi xách cạnh mình, hỏi:
“Anh biết đại lộ Lâm Hải không?”
“Biết chứ, khu đó cũng đẹp, buổi chiều tối nhiều người ra tản bộ.”
Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066248/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.