“Anh không nghĩ em ngoại tình đấy chứ?” – Kỷ Lam mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Vậy sao em lại nói xin lỗi?” – Anh cau mày nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh.
Xã hội phồn hoa, cám dỗ đầy rẫy.
Lại còn là người trong giới giải trí, nơi chẳng thiếu những chàng trai điển trai, ngọt ngào.
Trần Tùng Dương từng nói, Từ Ảnh thường xuyên nhận được tin nhắn từ người khác, trong lúc bàn công việc còn xen vào vài câu mập mờ, đầy ẩn ý.
Có lẽ Kỷ Lam cũng từng nhận được.
Ngày nay, trong một xã hội xô bồ như thế, ai cũng muốn dựa vào lợi thế của mình để đi đường tắt.
Bất kể là nam hay nữ.
Anh và Kỷ Lam cách nhau gần mười tuổi, năm năm trước còn có chút lợi thế, nhưng bây giờ, so với những cậu trai trẻ tuổi ngoài kia, có vẻ anh cũng chẳng còn bao nhiêu phần thắng.
“Chẳng lẽ em nói xin lỗi là vì đã ngoại tình sao? Hay là trong nhận thức của Chủ tịch Kỷ, chỉ khi ngoại tình thì mới xứng đáng để xin lỗi? Những chuyện khác thì không đủ tư cách?”
“Vu oan cho anh à?” – Ngón tay người đàn ông khẽ lướt bên hông cô, mang theo vẻ hững hờ mà nguy hiểm.
“Vậy là do Chủ tịch Kỷ tự suy diễn trước.”
“Thế lý do em xin lỗi là gì?” – Kỷ Minh Tông trầm ngâm, đại khái cũng đoán được phần nào. Có lần anh nghe thấy cô và Từ Ảnh gọi điện mắng chửi việc nghệ sĩ trong công ty gây chuyện, chẳng qua là không nghe lời, dây dưa với bạn trai tệ bạc rồi rước họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066249/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.