Từ Ảnh ngồi bên cạnh, không nhịn được đá cho một cái: “Anh mở miệng mà nói năng kiểu vậy à?”
“Có biết cách trò chuyện không?”
“Có hiểu cái gì gọi là từ từ từng bước không?”
“Có hiểu cái gì gọi là từ nông đến sâu không?”
Những lời truy hỏi dồn dập của Từ Ảnh giống như xé toang màn đêm, để ánh sáng len lỏi vào trong.
Khí chất lạnh lẽo trên người Kỷ Minh Tông cũng vì vậy mà tan đi vài phần, anh trực tiếp đặt vấn đề lên bàn: “Em hỏi Trần Tùng Dương và Từ Ảnh xem, từ góc độ người ngoài nhìn vào chuyện này, Đặng Nghi có thể thả không, Kỷ Hiển có thể giữ lại không?”
“Chưa nói đến những năm gần đây Kỷ Hiển đã làm gì, nếu đời này cậu ta cam lòng làm một người bình thường thì không nói, nhưng nếu trong lòng vẫn ôm mộng báo thù, thì việc anh thả Đặng Nghi chẳng khác gì thả đi một quân cờ. Bất kỳ thương nhân, chính khách hay người nắm quyền nào cũng sẽ không vì cái gọi là ân tình mà dễ dàng bỏ quân bài trong tay.”
“Kỷ Lam, em có cảm xúc, anh hiểu. Nhưng cảm xúc của em không đáng để anh phải mạo hiểm vợ con và gia đình.”
Kỷ Lam im lặng không nói, bị Kỷ Minh Tông quở trách ngay trước mặt Từ Ảnh và Trần Tùng Dương khiến cô không khỏi khó chịu.
Trần Tùng Dương khẽ ho một tiếng, thanh giọng: “Tôi nói vài câu nhé! Có thể hơi khó nghe, nhưng tôi không đứng về phía ai cả.”
“Mấy năm nay, không phải là chúng ta bỏ qua cho Kỷ Hiển, mà là thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066243/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.