“Có chuyện gì vậy?” Kỷ Lam vừa bước vào phòng thì thấy Cảnh Hòa đang bế cậu nhóc từ phòng tắm ra, gương mặt đầy áy náy.
“Lúc tắm xong, tôi khom lưng mở nước, bé đứng không vững nên bị ngã một cú.”
“Không sao đâu, đưa bé cho tôi, cô đi làm việc đi.” Kỷ Lam đón lấy con.
Cô hiểu rõ những sự cố thế này là điều khó tránh, nên cũng không yêu cầu quá nhiều từ người khác.
Chỉ cần không gây tổn thương nghiêm trọng thì đều không phải chuyện lớn.
Trong phòng ngủ, Kỷ Lam đặt con lên giường, quấn người bé lại bằng khăn tắm, cúi đầu nhìn đôi đầu gối đỏ hồng của con.
Cô nhẹ nhàng xoa nắn, rồi dịu dàng hỏi: “Đau không con?”
“Đau ạ!” Cậu nhóc mím môi, chui ngay vào lòng Kỷ Lam, mái tóc còn ướt sũng sau khi tắm cọ vào áo sơ mi trắng của mẹ.
Chiếc sơ mi trắng chất liệu voan sau khi bị ướt liền trở nên hơi trong suốt.
Ánh mắt của Kỷ Minh Tông, lúc này đang đứng ở cửa, thoáng tối sầm lại.
Anh bước vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn khô ném lên đầu cậu nhóc, xoa lấy xoa để như đang vò một chú chó con.
Cậu bé la oai oái: “Mẹ ơi, hôm nay ba hung dữ với con lắm!”
“Ba nhìn con rất dữ luôn!” Cậu bé đưa hai ngón tay đẩy chân mày mình lại gần nhau, bắt chước biểu cảm của Kỷ Minh Tông rồi diễn lại cho Kỷ Lam xem.
Kỷ Lam bật cười, trong mắt lộ rõ ý cười, nhìn về phía Kỷ Minh Tông với ánh mắt trách móc.
Ánh nhìn ấy, mang theo vẻ không vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066242/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.