Nhân viên trong đoàn lần lượt rời đi, chỉ còn lại Kỷ Lam và Dương Khoa ngồi lại trong phim trường rộng lớn. Những đèn pha lớn đã tắt, chỉ còn vài bóng đèn nhỏ đủ chiếu sáng.
“An tổng có chuyện muốn nói với tôi?”
“Vậy tôi xin phép nói thẳng,” Kỷ Lam không vòng vo.
“Trước khi tìm đến đạo diễn Dương, tôi đã nghiên cứu kỹ phong cách và sở thích quay phim của ông. Dù không dám nói là hiểu 100%, nhưng ít nhất cũng nắm được tám, chín phần. Tôi biết đạo diễn Dương yêu cầu cao và thích quay vào ban đêm, điều này tôi đã nghe nhiều người nói. Dù tôi không phải người trong nghề, nhưng cũng từng nghe rằng vào ban đêm, thể trạng diễn viên thường tốt hơn, lên hình không bị sưng, ánh sáng ban đêm cũng dễ tạo cảm giác điện ảnh cho từng góc máy quay.”
Nghe đến đây, vẻ nghiêm nghị trên mặt Dương Khoa cũng dịu đi đôi chút, ông khẽ “ừm” một tiếng.
“Ông là bậc thầy trong giới đạo diễn, danh tiếng đã vang xa, chẳng ai dám nghi ngờ năng lực chuyên môn của ông cả. Cảm xúc tiêu cực của diễn viên đa phần xuất phát từ việc chưa quen với phong cách làm việc của đạo diễn – đó là vấn đề của họ. Sau này tôi sẽ bảo quản lý của họ làm công tác tư tưởng.”
“Không quen với đạo diễn?”
Câu này của Kỷ Lam nói thật khéo.
Trong ngành điện ảnh, việc đạo diễn và diễn viên phối hợp là chuyện đương nhiên, không ai bắt buộc ai phải thích nghi tuyệt đối. Nhưng lời này lại do Kỷ Lam – một “người mới nổi” trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066244/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.