“Bà ơi, bà còn nhớ cháu à?” – Kỷ Lam mỉm cười chào hỏi.
Trái tim đang chùng xuống của cô, nhờ một câu nói của bà lão giữa đêm đông, bỗng như được sưởi ấm thêm vài phần.
“Ngày nào bà cũng nhìn thấy cháu, sao mà không nhớ?” – Bà cười nói nhẹ nhàng.
Kỷ Lam hơi nghi hoặc: “Ngày nào cũng nhìn thấy cháu?”
Cô nổi tiếng đến thế sao? “Cháu đợi một chút nhé.” – Bà lão lau tay vào tạp dề, vui vẻ vào trong nhà.
Khi trở ra, tay bà cầm theo một tấm ảnh đưa cho Kỷ Lam:
“Cháu xem, đây có phải là cháu không?”
“Bức này vẫn luôn để ở tiệm nhà bà.”
Vương Hàng liếc nhìn tấm ảnh – quả thật là cô.
“Sao bà lại có ảnh của cháu ạ?” – Kỷ Lam ngạc nhiên.
“Một vị họ Kỷ đưa cho bà,” – Bà vừa nói vừa lật mặt sau bức ảnh:
“Đây này, phía sau còn ghi số điện thoại mà ngài ấy để lại.”
“Ngài ấy dặn, nếu có ngày gặp được cháu, hãy gọi cho ngài ấy. Cũng nhờ ngài ấy, tiệm của bà mới trụ được tới giờ.”
“Ngài ấy hay tới quán lắm. Có hôm đến nửa đêm, có hôm rạng sáng. Gọi một bát bánh bao, rồi ngồi lại rất lâu.”
Ánh mắt Kỷ Lam dừng trên dãy số quen thuộc.
Cô nhận ra – là số điện thoại cá nhân của Kỷ Minh Tông.
Số đó ngay cả người trong giới nhiều khi cũng xin không được, vậy mà lại đưa cho một tiệm ăn nhỏ thế này.
“Ngài ấy nói cháu rất thích ăn bánh bao ở đây, bảo bà nhất định phải giữ tiệm lại. Mấy năm nay, tiền thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063637/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.