“Chân thành của An tổng là chặn người lại thế này sao?”
“Bất đắc dĩ thôi, mong đạo diễn Lâm thông cảm.” – Kỷ Lam lên tiếng xin lỗi, rồi tiếp lời:
“Nếu đạo diễn tiện, xin dành cho tôi năm phút. Trong vòng năm phút, nếu ông không chấp nhận lời đề nghị của tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm phiền thêm nữa.”
Người kia nhìn chằm chằm vào Kỷ Lam, ánh mắt mang theo sự đánh giá và dò xét rõ rệt.
protected text
Giới giải trí chưa bao giờ thiếu những thủ đoạn bẩn thỉu, nhưng người có thể biến những thủ đoạn ấy thành thành quả thật sự, thì đếm trên đầu ngón tay.
Ông ta dù chán ghét, cũng không thể xóa sổ triệt để những điều đó.
Khi không thể đồng lòng thanh lọc ngành, thì đành chấp nhận sống chung với nó.
Kỷ Lam cùng ông ta bước sang một bên.
Dưới gốc cây ngô đồng trụi lá, bóng cây lác đác in lên hai người.
Không ai biết Kỷ Lam đã nói gì, chỉ thấy ánh mắt đạo diễn Lâm dần dần hiện rõ vẻ kinh ngạc, còn xen lẫn chút giận dữ.
Những người đứng xa quan sát đều vô cùng hiếu kỳ cuộc trò chuyện này đang diễn ra thế nào.
Gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của Kỷ Lam tung bay trong không trung, đến khi cơn gió qua đi, tóc cô nhẹ nhàng rơi xuống.
Năm 2016, từng có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng:
“Mùa đông của người giàu là mùa đông không có tĩnh điện.”
Giữa mùa đông hanh khô khiến ai cũng phát sinh tĩnh điện khi cọ xát, Kỷ Lam đứng bên lề đường, từ đầu đến chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063636/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.