Giữa những đợt cuồng nhiệt ngút ngàn, Kỷ Lam có cảm giác mình như đóa mẫu đơn trắng trong khu rừng sâu thẳm.
Sương đêm ghé qua, nàng hé nở.
Mặt trời lên, nàng khép lại.
Cho đến khi ánh nắng rực rỡ chiếu tới, mẫu đơn trắng bị thiêu đến héo rũ, như thể bị rút hết gân cốt, không còn đứng dậy nổi.
Anh cưng chiều cô, yêu thương cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại khát khao từ đáy lòng.
Gần 1 giờ sáng, điện thoại của Kỷ Minh Tông vang lên liên tục.
Kỷ Lam mệt đến mức chỉ còn sức bám lấy tủ cạnh giường, định dựa vào tường nghỉ ngơi.
Tay vừa chạm đến tường, một cánh tay rắn chắc vòng qua người cô, kéo cô tựa vào lồng ngực anh.
“Lạnh…”
Kỷ Lam đẩy anh ra, giọng khàn khàn:
“Điện thoại.”
Kỷ Minh Tông khẽ ừ, lùi ra sau một bước, rồi quay lại với cốc nước trong tay và chiếc điện thoại.
Đầu dây bên kia, Nghiêm Hội nói nhóc con chơi mệt rồi, muốn ngủ.
Kỷ Minh Tông dịu dàng dặn đưa con lên phòng.
“Con ngủ rồi, để anh bế em lên giường nhé?”
“Không về nhà à?”
Cô uống nửa cốc nước ấm, cuối cùng cũng lấy lại chút giọng nói.
“Muốn về không?” Kỷ tiên sinh hỏi.
“Về thôi! Kẻo sáng sớm kẹt xe.”
“Nghe em…”
Đêm đó, rung lắc qua lại, đến khi về đến nhà thì đã hơn hai giờ sáng. Xe dừng lại trong sân.
Kỷ Lam mơ màng tỉnh dậy, cảm giác có người đang làm gì đó phía dưới.
Ngẩng đầu nhìn, thấy Kỷ Minh Tông đang ngồi xổm bên mép giường, cúi đầu hôn lên bắp chân cô.
Cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063628/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.