Ngày 30 Tết – thời khắc sum vầy của mọi gia đình – lại bị phá vỡ một cách không thương tiếc.
Kỷ Minh Tông đứng trong phòng ăn, sắc mặt âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
Vừa bị Từ Ảnh chơi một vố đau, giờ thấy mặt Trần Tùng Dương lại càng không có nổi chút thiện cảm.
“Muốn tôi tiễn cậu một đoạn không?”
“Không cần đâu.”
Trần Tùng Dương rất thức thời, chưa kịp Kỷ Minh Tông mở miệng lần thứ hai đã chạy nhanh hơn cả khỉ.
Trước khi đi còn tiện tay “mượn tạm” một chiếc siêu xe trong gara nhà anh.
“Đi rồi?”
“Ừm.”
Trong phòng ăn phong cách phương Tây, tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Kỷ Minh Tông đứng rửa tay, ngón tay chậm rãi xoa dưới vòi nước. Sợ Kỷ Lam hiểu nhầm anh khó chịu, anh lại buông thêm một câu nghe vừa khách sáo vừa chẳng mặn mà:
protected text
“Giao thừa, có việc gì ngoài chuyện gia đình chứ. Mà gia đình cũng không có chuyện gì, thì còn việc gì để làm?”
Kỷ Lam lạnh nhạt đáp.
“Từ Ảnh.”
Kỷ tiên sinh gọn gàng đáp lại, rồi bước đến nhìn phần vỏ bánh chẻo và nhân bánh trước mặt Kỷ Lam.
Anh có phần không biết nên bắt đầu từ đâu.
Kỷ Lam ngẩng lên, đôi mắt trong sáng nhìn người bên cạnh:
“Không biết làm?”
“Có thể học.”
Vào lúc thế này, nếu thực sự có tình cảm với đối phương, đại khái cũng nên nói một câu kiểu “Em dạy anh nhé” cho có không khí.
Nhưng Kỷ Lam không có tính kiên nhẫn, càng không thích trong lúc làm việc lại còn phải thao thao giảng giải điều cơ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063627/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.