Trong phòng tắm, Kỷ Lam đang chỉnh lại cổ áo len cao cổ.
Cô liếc mắt nhìn An Dã đang tựa người vào khung cửa.
“Sáng sớm thế này mà vẫn gắng dậy đi làm được, đúng là Kỷ tổng đã có tuổi, thể lực không còn như xưa nữa rồi!”
“Phải đến mức anh ấy không đi nổi ra khỏi nhà mới chứng minh được anh ấy còn ổn à? Thế mấy năm em kẹt ở Nam Dương không ra khỏi cửa thì tính sao?”
Vừa bóp kem nền ra tay trang điểm, cô vừa nghiêng mắt nhìn An Dã, tò mò hỏi: “Dạo này chị trốn đi đâu chơi vậy hả?”
“Bí mật!” An Dã hừ mũi đáp.
Cô ấy nghiêng người bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, mở nắp bồn cầu và chuẩn bị đi vệ sinh rất tự nhiên, Kỷ Lam nhìn thấy qua gương, cũng không thấy lạ.
Dù gì mấy năm ở Nam Dương, cô cũng được An Dã chăm sóc không ít.
Cái kiểu chăm sóc này, xảy ra thường xuyên lắm rồi.
Tiếng bôi kem dưỡng da hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, khiến Kỷ Lam thoáng ngẩn người, cứ ngỡ mình vẫn còn ở Nam Dương.
Vừa cầm bút kẻ mày lên thì cửa có tiếng động, Kỷ Minh Tông đang định mở cửa phòng tắm.
Kỷ Lam giật mình đánh rơi bút, vội vàng giữ chặt tay nắm cửa, ngăn không cho anh đẩy vào.
An Dã bị dọa cũng giật bắn người, gào lên qua cánh cửa: “Làm cái gì thế? Ăn cướp hả? Không gõ cửa mà xông vào thế này, thời xưa anh bị lôi ra bắn rồi đấy, biết không?”
“An Dã?” Kỷ Minh Tông cau mày: “Kỷ Lam đâu?”
Sáng dậy không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063618/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.