Trên bàn tiệc, Kỷ Minh Tông gần như không từ chối ly nào. Kỷ Lam nhiều lần muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng đều nuốt lời vào trong.
Lúc vào nhà vệ sinh giữa buổi, Từ Ảnh chỉ thả đúng ba chữ:
“Cậu tiêu rồi.”
Ban đầu cô vẫn chưa hiểu.
Đến khi Kỷ Minh Tông được dìu về phòng ngủ chính, cô mới biết — mình thật sự tiêu rồi.
Cảnh Hòa bê cốc nước và thuốc giải rượu lên, đưa tận tay cô. Ý ngoài lời nói thì đã quá rõ ràng.
An Dã nghe thấy tiếng động, chạy xuống, khoanh tay dựa vào khung cửa, nghiêm túc phán đoán:
“Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu với đàn ông tồi của chị, thì sếp Kỷ… nửa say nửa diễn.”
“Vậy em đi đây?”
“Em ở lại đi! Em mà đi thì tên vô lương tâm kia chắc xử lý chị luôn mất.” – Trước khi đi, An Dã còn “tốt bụng” lấy luôn đôi dép nhỏ của Hy Hy để cạnh giường đi mất.
“Trước mười giờ sáng mai, chị đảm bảo con trai em sẽ không làm phiền hai người.”
“Ngoan, tận hưởng đi nhé.”
“Năm năm rồi chưa ‘rèn dao’, thử hàng trước, nếu không ổn thì còn kịp ‘chạy’ trước khi làm giấy kết hôn.”
Kỷ Lam: “…Cái miệng chị mà đi bán chắc kiếm được bộn tiền đấy.”
Trong phòng, Kỷ Lam khẽ đẩy người đàn ông đang nằm trên giường.
Người kia mở mắt lờ đờ, cơ thể nặng nề không muốn động.
“Dậy uống thuốc.”
“Lam Lam…” – Giọng anh khàn khàn đầy uất ức, như muốn biện minh cho bản thân –
“Anh không giả vờ đâu.”
“Em có nói anh giả vờ đâu.” – Cô đưa thuốc, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063617/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.