“Vậy còn anh?” – Kỷ Lam hỏi ngược lại.
Kỷ Minh Tông không hề do dự, gật đầu chắc nịch: “Muốn.”
“Thế còn em?” – Anh kiên nhẫn hỏi lại.
“Em nghe theo anh.” – Kỷ Lam thuận theo lời anh, giọng điệu ngoan ngoãn vô cùng.
Câu nói này rõ ràng khiến người ta thấy dễ chịu. Kỷ Minh Tông khẽ đặt khuỷu tay lên bàn, để lộ cơ bắp rắn chắc do rèn luyện.
“Nghe lời thế cơ à?” – Giọng anh mang theo nụ cười mơ hồ, đầy ẩn ý.
Anh vừa định đứng dậy đến gần cô thì bị chặn lại:
“Anh có thể đứng xa em một chút không? Mùi thuốc lá và rượu trên người anh khiến em thấy khó chịu.”
Kỷ Minh Tông hơi ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra, gật đầu nói:
“Được được được, nghe em.”
“Cảnh Hòa!” – Anh gọi người hầu đến: “Chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Căn dặn xong, anh quay người lên lầu đi tắm.
Bóng anh vừa khuất, sống lưng thẳng tắp của Kỷ Lam mới khẽ thả lỏng. Cô tiện tay ném muôi canh vào bát, thở dài một hơi rồi ngả người tựa vào lưng ghế, cảm giác vừa bực bội lại bất lực.
“Cô Tống mang thai rồi sao?”
“Ừ.”
“Chắc cô không muốn giữ lại đúng không?” – Cảnh Hòa nhẹ giọng hỏi.
Một người mẹ thật sự mong đợi đứa con của mình, dù có không biểu lộ rõ ràng cảm xúc thì ít nhất cũng phải có niềm vui trong ánh mắt.
Chứ không phải như hiện tại – cả khuôn mặt đầy vẻ phiền não, thở dài liên tục.
“Ai nói vậy?” – Kỷ Lam bình thản hỏi ngược lại.
Cô không bao giờ quên rằng Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063545/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.