Ngoài kia tin đồn lan truyền rầm rộ, nói rằng chú hai đã mạnh miệng tuyên bố nhất định sẽ giành được Ngân hàng Hằng Lập.
Nếu chú hai thực sự muốn xé rách mặt nạ, thì cứ thẳng thắn nói ra, cần gì phải kéo cả một đứa trẻ vào cuộc?”
Rầm!
Trần Nghiên giận dữ đập mạnh chiếc ly lên bàn, đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Đặng Nghi:
“Chị dâu nói như vậy có phải là quá vô lý không? Ai hiểu quy tắc thương trường thì tự khắc hiểu, sao đến miệng chị lại biến thành chúng tôi cố tình giở trò? Nếu thật sự cố ý, chúng tôi có cần phải tốn bao nhiêu tâm tư để duy trì mối quan hệ không?”
“Chị nói chúng tôi ra ngoài buông lời đe dọa? Nghe từ đâu ra thế?”
protected text
“Dĩ nhiên là có người nói.”
“Người có thể truyền lời đến tai chị dâu hẳn cũng là người quen của chị, đúng chứ? Vậy gọi điện kêu người đó đến đây đi.”
Trần Nghiên không chịu nhường bước:
“Nếu không, chị chính là đang vu khống vô căn cứ đấy.”
“Khi cần đến thì kéo chúng tôi lập phe liên minh, giờ chú ba không thèm tranh giành Hằng Lập nữa thì các người lại muốn đá chúng tôi ra ngoài? Trên đời có lý nào như vậy?”
“Lấy sự cố thương trường ra để chơi xấu người trong nhà? Thật khiến người ta lạnh lòng. Chị dâu như mẹ, tiếc là chúng tôi bao năm nay nghe lời chị mọi điều, kết quả đổi lại là chị ra tay tàn nhẫn, qua cầu rút ván như vậy?”
“Trần Nghiên, lời có thể nói tùy tiện, nhưng phải có giới hạn.”
“Lời tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063519/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.