“Mạnh Thanh Hà, anh dám động vào tôi? Anh có biết tôi là ai không?”
“Tôi là người nhà họ Kỷ, là anh ruột của Kỷ Minh Tông đấy!”
Trong hành lang, ba bốn vệ sĩ đã đè Kỷ Minh Đạt xuống đất khiến ông ta không nhúc nhích được.
protected text
Mạnh Thanh Hà bật cười, tùy ý đưa tay xoa nhẹ dái tai:
“Kỷ tổng, nói thật thì tôi còn sợ anh không phải là anh ruột của chủ tịch Kỷ ấy chứ!”
“Nếu là anh ruột thật thì càng dễ xử thôi.”
Đánh luôn cả anh ruột.
Ánh mắt Mạnh Thanh Hà quét qua đám vệ sĩ, rồi xoay người đi, dường như chẳng buồn nhìn cảnh tượng thê thảm phía sau.
Kỷ Minh Đạt vừa định mở miệng gào lên thì bị người ta nhét giẻ vào miệng, sau đó bị kéo vào lối thoát hiểm, ba bốn người vây quanh đánh túi bụi.
Chừng ba đến năm phút sau, tiếng rên rỉ mới dần im bặt. Mạnh Thanh Hà ngậm điếu thuốc bước vào lối thoát hiểm, ra hiệu cho người kéo giẻ ra khỏi miệng Kỷ Minh Đạt.
“Mạnh Thanh Hà, mày mà rơi vào tay tao thì đừng hòng yên thân.”
Mạnh Thanh Hà khẽ cười mỉa:
“Rơi vào tay mày à? Tao còn đang mong chờ đây!”
“Dạo này chủ tịch Kỷ đang đau đầu vì không có cớ để xử lý tụi mày đấy.”
Mạnh Thanh Hà kéo ống quần, ngồi xổm xuống, rít một hơi thuốc, khói thuốc lượn lờ khi anh ta nói bằng giọng như đang tán gẫu:
“Mày nói xem, nếu Trần Nghiên biết mày làm thư ký có thai thì sao nhỉ?”
Sắc mặt Kỷ Minh Đạt lập tức tái mét, còn chưa kịp lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063518/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.