Sự chú ý của con người thường nằm ở nơi mà tâm trí họ hướng đến.
Đứng từ góc nhìn của Kỷ Nhụy Nhụy, cô và Kỷ Lam vốn nước lửa không dung.
Nhưng nếu nhìn từ phía Trần Nghiên, thì Kỷ Minh Tông cũng chẳng phải người dễ đối phó.
Tám ánh mắt giao nhau, ba người mỗi người một toan tính – duy chỉ có Kỷ Minh Tông, áo khoác vắt hờ trên tay, dáng vẻ nhàn nhã như thể không hề để ai vào mắt.
“Tôi đi với ai, chẳng lẽ còn phải báo cáo với Nhị phu nhân nhà họ Kỷ à?”
Trần Nghiên bị Kỷ Minh Tông phản bác thẳng mặt trước mặt vãn bối, sắc mặt không khỏi khó coi:
“Tôi không có ý đó, chỉ là muốn quan tâm em trai một chút thôi mà.”
Kỷ Minh Tông khẽ hừ, bật cười lạnh chẳng chút che giấu. Trong lúc đó, Nghiêm Hội tiến đến lấy áo khoác khỏi tay anh.
Tay vừa trống, giọng anh lạnh nhạt vang lên:
“Lo chuyện bao đồng, Nhị phu nhân làm còn khéo hơn ai hết. Đang rảnh rỗi thế này à? Tôi thấy Kinh Cảng gần đây lạnh quá, hay là Nhị phu nhân lên giúp địa cầu bật máy sưởi đi?”
Khụ khụ—
Kỷ Lam không nhịn được bật cười thành tiếng, nhưng sợ cười quá lố nên cố gắng nhịn lại.
“Cậu…”
Trần Nghiên bị chọc tức đến tím tái mặt mày. Nhìn sang Kỷ Lam đang cố nhịn cười, lửa giận càng bốc lên:
“Chú ba, đều là người trong nhà, cần gì phải gay gắt như vậy?”
“Tôi họ Kỷ, chị họ Trần. Ai là người nhà với chị? Muốn mượn họ đòi thân tình chắc?”
Phì—
Nghiêm Hội đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063520/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.