Trong phòng pha trà, Trương Ứng đang lấy nước pha trà. Nghiêm Hội lén lút tiến lại gần, hạ giọng hỏi:
“Cãi nhau rồi à?”
Trương Ứng chậm rãi lắc đầu:
“Không rõ.”
“Không cãi nhau thì sao lâu vậy rồi còn chưa về nhà?” – Nghiêm Hội chẳng hiểu nổi.
Trương Ứng nhìn làn hơi nước bốc lên từ chiếc bình giữ nhiệt, trong lòng lại gợn lên nhiều suy nghĩ. Tối ngày 3 tháng 11, trên sân thượng hội sở Kinh Cảng, từng đầu mẩu thuốc lá bị ném xuống giữa gió lạnh, cũng giống như những lần kìm nén và lý trí của anh ấy bị vứt bỏ.
Tình yêu của người ở vị trí cao, chưa bao giờ thuần khiết, và cũng chẳng thể thuần khiết.
Người có thể bước qua giông bão, chưa bao giờ chỉ nhờ vào một cây dù.
Cây ngô đồng dù có đứng vững, lòng nó cũng đã rỗng.
Nảy lộc vào xuân, nhưng rễ đã vùi sâu trong giá rét mùa đông.
Chủ tịch Kỷ rất hiểu rõ – tình yêu của anh và tình yêu của Kỷ Lam vốn dĩ không thể ở trên cùng một vạch xuất phát. Có những thứ anh muốn cho, nhưng lại không thể.
Anh có thể dạy Kỷ Lam cách làm người, cách đối nhân xử thế, có thể trải đường cho cô, nâng đỡ cô lên cao, giúp cô trở thành người dẫn đầu trong ngành – những điều đó, Kỷ tiên sinh hoàn toàn có thể làm.
Vì đó là kinh nghiệm cả đời anh tích lũy được.
Nhưng… yêu thì anh lại không có kinh nghiệm.
Chưa từng được yêu, cũng chưa từng yêu ai.
Khi tình yêu mãnh liệt từ Kỷ Lam cuồn cuộn đổ về phía anh, bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063511/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.