Kỷ Lam từ trên lầu bước xuống, mọi người đang trò chuyện rôm rả. Khi Lâm Hợp vừa nhìn thấy cô, ánh mắt chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Về Kỷ Lam, bên ngoài có vô số lời đồn đãi, tốt có, xấu cũng không ít. Khi nhắc đến nhan sắc khuynh thành của cô, phần lớn đều than thở, chỉ số ít tỏ ra tiếc nuối.
Đã từng có lần, anh ta nghe cha mình nói thế này:
“Diện mạo quá nổi bật, chưa chắc đã là điều tốt.”
“Nhan sắc nếu đi kèm với gia thế thì như quân át chủ bài, nếu không thì chỉ trở thành hòn đá cản đường.”
“Một người con nuôi mà tài năng vượt trội, sớm muộn gì cũng khiến người khác chán ghét.”
Khi ấy anh ta đã từng thắc mắc, phải xinh đẹp đến mức nào mới khiến bao người phải tiếc nuối đến thế? Cho đến hôm nay, lần đầu được tận mắt chứng kiến dung nhan thật sự, gương mặt tinh tế mang theo nét lạnh nhạt như sương giá, mang đến cảm giác mờ ảo như sương phủ làn nước lạnh, trăng soi lớp cát mỏng.
Tựa như đợt sương đầu thu, không đủ lạnh để khiến người ta run rẩy, nhưng lại dễ khiến người ta ngỡ ngàng lầm tưởng rằng đông đã tới.
Kỷ Lam bước lại gần, Tưởng Thiếu Đình khoác vai anh ta, nghiêng đầu trêu chọc:
“Lâm tổng, bị sắc đẹp hớp hồn rồi à?”
“Gương mặt của Tống tổng chúng tôi đi đến đâu cũng gây kinh ngạc cả, tỉnh lại đi, đừng có chảy nước miếng nữa,” Tưởng Thiếu Đình cười đùa, giọng nói lọt vào tai anh ta một cách rõ ràng.
Lâm Hợp thu lại ánh mắt, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063510/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.