“Trùng hợp quá.”
“Lê tổng, trùng hợp thật đấy, xã giao à?” – Từ Ảnh nhoẻn miệng cười chào hỏi, rồi đứng dậy kéo một chiếc ghế cho Lê Trinh.
Người phía sau cũng không khách sáo, thản nhiên ngồi xuống như đã quá quen thuộc.
“Ừ.” – Lê Trinh đáp lời, ánh mắt đảo qua bàn đồ nướng: “Tôi tham gia ké được không?”
“Trên bàn rượu không có cơm à?” – Kỷ Lam hỏi.
Lê Trinh tự tay mở bao đũa, vừa làm vừa đáp: “Trên bàn rượu có hay không thì khó nói, nhưng giấc mộng vàng thì nhiều lắm. Kỷ tổng phát đạt rồi, đến cơm cũng không cho người làm thuê như tôi ăn nữa sao?”
“Tôi không cho anh ăn, anh liền không ăn à?” – Tay anh cầm đũa nhanh như ai kia đấy chứ.
Lê Trinh bật cười: “Tất nhiên là không.”
Trên bàn rượu, ngoài nâng ly, chuốc rượu và tâng bốc nhau, ai thật sự ăn nổi một bữa đàng hoàng đâu? Kỷ Lam thấy anh ta như vậy cũng không nghĩ gì nhiều.
Cô gọi phục vụ mang một nồi cháo nóng, rồi thuận tay cầm xiên nướng trong tay Lê Trinh mang đi.
“Lê tổng ăn chút đồ dưỡng sinh đi!”
Lê Trinh nhìn bàn tay trống không của mình, ngẩng đầu nhìn sang Kỷ Lam, ánh mắt đen láy như mang theo muôn vàn điều chưa nói, chất chứa đầy cảm xúc như muốn tuôn trào: “Bình thường Kỷ tổng cũng quan tâm đến chủ tịch Kỷ như vậy sao?”
“…”
“Có ý gì đây?”
“Tôi đã nói rất rõ rồi.” – Có những điều đè nén trong lòng quá lâu, càng nghĩ lại càng thấy có lỗi với cô.
Dù cho hoàn cảnh của cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5055212/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.