“Cậu nói xem, Kỷ Hồng Nghĩa đúng là biết cách làm người đấy! Lấy danh nghĩa của Kỷ Lam để lập một quỹ từ thiện, còn đặt tên nghe hay thế kia, cuối cùng người được lợi vẫn là bản thân mình. Cách làm đẹp mặt như vậy, không biết là hắn nghĩ ra kiểu gì nữa?”
Trong căn phòng riêng mờ tối thoang thoảng mùi trà, nước sôi cuộn lấy lá trà rồi lại thả rơi, Kỷ Minh Tông lười biếng tựa vào ghế Thái Sư, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay mà chẳng đưa lên miệng, chỉ lặng lẽ nhìn đốm lửa ở đầu thuốc, ngẩn người suy nghĩ.
Cảm giác sâu không lường được, khiến người ta khó mà đoán ra suy nghĩ.
Trần Tùng Dương vừa buông một tràng lời bình luận đầy khí thế, nhưng không thấy ai phản hồi, bèn ngẩng lên liếc Kỷ Minh Tông một cái, lúc này người kia mới chậm rãi hoàn hồn, đưa tay gạt tàn thuốc: “Chuyện này không phải Kỷ Hồng Nghĩa có bản lĩnh, mà là công của lão phu nhân.”
Trần Tùng Dương lập tức tiếp lời: “Không phải bảo bà ta là yêu quái ngàn năm sao? Đúng là đáng sợ thật đấy, tôi cứ có cảm giác bà già yêu nghiệt đó tính toán lợi ích gia tộc đến từng li từng tí, tuyệt đối không chịu chịu thiệt một đồng nào.”
“Dĩ nhiên rồi,” Triệu Gia Hoài phụ họa, “Nếu không thì một người phụ nữ làm sao đưa được nhà họ Kỷ lên đến đỉnh cao như ngày nay?”
Không có bản lĩnh, trong giới thương trường toàn đàn ông nắm quyền, bà ta có thể chém giết mở đường ra sao? Có thể trở thành người phụ nữ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5055211/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.