Kỷ Minh Tông đang rất giận.
Hiếm khi về nhà sớm, thế mà Kỷ Lam lại không có ở đó. Hết hẹn ăn nướng với người ta, rồi lại hẹn đi uống trà.
“Em định không dứt ra được à? Hết người này lại đến người khác?”
“Tôi có nên phát vài số thứ tự để họ xếp hàng không?”
Kỷ Lam cầm điện thoại đứng ở hành lang, nghe giọng điệu lạnh lùng bên kia, khẽ thở dài:
“Sắp kết thúc rồi.”
Kỷ tiên sinh nhìn đồng hồ, ước tính thời gian từ đường Tần Hải về nhà, rồi đưa ra một con số chính xác:
“11 giờ 45, tôi muốn thấy người.”
Kỷ Lam cầm chiếc điện thoại đã bị ngắt cuộc gọi, bất lực thở dài.
Vừa xoay người lại đã thấy Kỷ Hiển đang đứng sau, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Cái nhìn ấy khi cô quay đầu lại thì anh đã nhanh chóng thu lại:
“Bạn trai à?”
“Từ Ảnh, giục em về.” – Kỷ Lam che giấu.
“Cũng muộn rồi.” – Kỷ Hiển không hiểu sao lại thấy nhẹ cả người, rồi quay lại phòng bao lấy túi xách và áo khoác của Kỷ Lam:
“Anh đưa em về.”
“Có tài xế rồi.”
Kỷ Hiển sững lại:
“Vậy em đưa anh về.”
“Lam Lam của chúng ta trưởng thành rồi.” – Cô gái từng vật lộn trong đau khổ, giờ đã là một nữ tổng tài vững vàng đỉnh đạc.
Kỷ Lam không từ chối. Khi Kỷ Hiển lên xe, Tần Xương rõ ràng cũng nhận được điện thoại từ biệt thự Lan Đình, ánh mắt trong gương chiếu hậu nhìn thoáng qua anh, định nói lại thôi.
Trước khi anh mở miệng, Kỷ Lam đã nhanh tay ném ra địa chỉ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063492/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.