Đầu tháng 9 năm 2010.
Kỷ Minh Tông vừa tròn ba mươi.
Kỷ Lam chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Xét về tuổi tác và sự nghiệp, cả hai đều không ở giai đoạn thích hợp để kết hôn. Ấy vậy mà hôm nay, Kỷ Lam lại chủ động nhắc đến chuyện cưới xin ngay trước mặt anh.
Dù là thử dò xét hay nói đùa, thì trong lời nói đó cũng mang chút ẩn ý rõ ràng.
Kỷ Minh Tông từng trải biết bao sóng gió, gặp đủ loại người trong đời, huống hồ Kỷ Lam lại là kiểu người thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, cảm xúc đều lộ rõ trên mặt.
Rất khó để anh không nhìn thấu.
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, ánh mắt mang ý cười nhìn cô, sâu như giếng cạn, như muốn nhấn chìm cô trong đó:
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nếu em nghĩ kỹ rồi thì anh sẽ đồng ý à?”
“Đương nhiên.” – Kỷ tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu. – “Nhưng có vài chuyện, anh phải nói trước cho rõ ràng. Cả đời này của anh, không có ly hôn, chỉ có góa vợ.”
Giọng anh ôn hòa, tiếp tục nói một cách thản nhiên:
“Nếu vì tình yêu mà kết hôn, thì anh cầu còn không được. Nhưng trên đời này, tình cảm rất dễ thay đổi, chân tâm cũng hiếm có. Nếu chúng ta lấy nhau, anh sẽ không đề phòng em, càng không dùng thủ đoạn lập hợp đồng hai mặt để biến em thành người đồng gánh nợ với anh. Những chiêu trò đó, dùng với phụ nữ, anh thấy khinh thường.”
“Chỉ có một điều… Nếu anh đã mở lòng với em, thì em cũng đừng mơ rằng có thể dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052309/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.