“Phức tạp lắm sao?”—Kỷ Lam nhẹ nhàng hỏi.
Đối phương mồ hôi đầm đìa:
“Cũng… không quá phức tạp.”
“Tôi đã nhận toàn bộ trách nhiệm, cũng không tranh cãi gì. Lẽ ra phải làm xong nhanh rồi chứ?”—Cô trách nhẹ họ làm việc chậm chạp.
Nhân viên trong lòng như nổ tung—lãnh đạo phía sau vừa nhắc rằng người phụ nữ này không thể đắc tội, phải đợi người đến xử lý.
Ban đầu còn nghĩ sẽ cãi cọ ầm ĩ, nào ngờ cô vừa đến đã chủ động nhận lỗi.
Đáng ra là cứ giao lại cho công ty bảo hiểm, nộp phạt rồi rời đi là xong.
“Xong ngay ạ.”
“Kỷ tiểu thư,”—giọng của Nghiêm Hội vang lên bên cạnh khiến Kỷ Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Sao anh lại ở đây?”
“Ông chủ đang đợi cô ngoài xe, chuyện còn lại để tôi lo.”
Sao anh ấy biết được? Kỷ Lam thở dài, chống tay đứng dậy. Kỳ kinh nguyệt đến lại thêm cú sốc vừa rồi khiến cơ thể cô rã rời. Lúc vội xuống xe, cô cũng chẳng để ý váy mình đã bị dính bẩn. Khi đứng dậy, Nghiêm Hội trông thấy vết đỏ hiện lên nơi vạt váy, định mở miệng gọi nhưng lại không biết nói sao cho khéo.
Cô mở cửa xe bước vào, Kỷ Minh Tông nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, mang theo tức giận và sự bất mãn.
Kỷ Lam biết chắc sẽ bị mắng, nên chủ động chui vào lòng anh như một con mèo nhỏ, mềm mại, có chút làm nũng.
Kỷ Minh Tông hít sâu một hơi, đặt tay lên eo cô đỡ người dậy:
“Biết sợ rồi à?”
“Sợ chứ! Lúc gã kia đâm vào em, suýt chút nữa là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052307/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.