Kỷ Minh Tông nói cô tính khí nóng nảy, Kỷ Lam cũng thừa nhận điều đó.
Công ty đang trong giai đoạn chuyển đổi, mọi áp lực đều đè lên vai cô.
Tiếp khách, thương lượng, tuyển người—mỗi ngày xoay như chong chóng, đến mức kỳ kinh nguyệt đến mà cũng không nhận ra.
Khi công ty bắt đầu đi vào guồng, tất nhiên phải làm việc với ngân hàng. Cô liên hệ với Lê Trinh vào một buổi chiều nắng đẹp.
Lê Trinh gặp cô, khá bất ngờ, nhưng cũng không ngoài dự đoán.
Hai người hẹn gặp ở một nhà hàng. Gọi món xong, cửa phòng bao vừa đóng lại, Kỷ Lam liền cầm ly rượu lên định rót cho anh, nhưng bị Lê Trinh giơ tay ngăn lại:
“Người nhà cả, không cần uống.”
Tay cô khựng lại giữa không trung, rồi bật cười:
“Vẫn là Lê tổng biết thương người đấy!”
Cô nói đùa, Lê Trinh hiểu rõ điều đó.
Anh gọi phục vụ mang lên một bình nước ấm, rót cho cô một ly:
“Không cần đoán cũng biết dạo này cô lên bàn rượu nhiều.”
“Lam Ảnh Media vừa bùng nổ, mấy bảng quảng cáo lớn trong trung tâm thương mại đều là hình của Thời An, chắc cô bận đến tối tăm mặt mũi rồi.”
Kỷ Lam chống tay vào thái dương, chỉ im lặng mỉm cười nhìn anh.
Nụ cười nhàn nhạt kia khiến Lê Trinh khẽ lạnh sống lưng.
“Lê tổng, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
“Thiếu tiền?” Lê Trinh nhìn thấu ngay.
Kỷ Lam gật đầu rất chân thành:
“Thiếu trầm trọng luôn.”
“Tối qua tôi kể với Từ Ảnh, nói đang thiếu tiền, cô ấy bảo tôi đi lấy chồng là ngân hàng cho rồi. Tôi không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052306/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.