Một câu nói của Tưởng Thiếu Đình, khiến những cảm xúc mà Kỷ Lam giằng xé bao lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhẹ hẫng.
Cô chỉ cần có được lợi ích, còn là ai đưa thì có quan trọng gì? Quan hệ giữa Kỷ Minh Tông và Phong Minh Capital, đối với cô mà nói, chỉ cần những thứ thực tế cô có được không thay đổi, thì bản chất cũng chẳng có gì khác biệt.
Chẳng lẽ trên con đường tiến về phía trước, chỉ vì vài chuyện tình cảm lắt nhắt mà lại quên mất mục tiêu của mình sao?
Còn về việc Kỷ Minh Tông tại sao luôn tránh né không nhắc đến chuyện này, cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều thêm.
Suy đoán đến cuối cùng, người chẳng còn, tiền cũng chẳng giữ được, đối với cô mà nói, không đáng.
Mười một giờ bốn mươi phút, Kỷ Minh Tông khoác áo vest trên tay bước ra từ thang máy riêng. Kỷ Lam ngồi dựa vào ghế lái, qua kính chắn gió nhìn người đàn ông với dáng người cao ráo vững chãi chậm rãi tiến về phía mình. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều toát lên sự ung dung, như một vị đế vương đang tuần tra lãnh địa của chính mình.
Khi người tới gần, Kỷ Lam từ từ hạ cửa kính xuống.
Người đàn ông đi đến cạnh xe, cúi người nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, môi khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt như người chiến thắng.
“Đến đón anh à?”
“Anh có nể mặt không?”
Anh nhịn cười gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Cửa ghế phụ mở ra rồi lại đóng lại, chiếc Bentley rời khỏi Phong Minh Capital, Kỷ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052305/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.