“Ra vẻ thật đấy.”
Tiễn khách xong, Mạnh Thanh Hà đứng bên bàn trà, đổ phần nước trà trong chén vào chậu thải bên cạnh.
Ánh mắt anh ta lướt về phía người vừa đẩy cửa bước ra từ phòng nghỉ:
“Giờ thì tôi hiểu khí chất kiêu ngạo trên người cậu giống ai rồi.”
Kỷ Minh Tông quét mắt lạnh lùng sang, Mạnh Thanh Hà lập tức im bặt — rõ ràng biết đối phương không thích gì mà vẫn cố tình nói ra, chẳng đáng.
“Kỷ Minh Đạt vừa xảy ra chuyện là bà ta lập tức đến gặp. Còn năm xưa cậu ở nước ngoài bệnh nặng gần chết, bà ta có từng đến thăm cậu lần nào chưa? Nói cho cùng…”
Mạnh Thanh Hà lắc đầu, có những chuyện cũ nhắc đến chỉ thêm đau lòng:
“Chẳng ra gì.”
Cuối tháng Tám, giao thông Kinh Cảng tắc nghẽn khắp nơi từ sáng đến tối.
Không khí oi bức lẫn với khói xe khiến người ta choáng váng. Xe của Kỷ Lam bị kẹt cách công ty còn một cây số, phía trước là dãy đèn hậu màu đỏ kéo dài vô tận.
Cô đang vội trở về công ty để phỏng vấn. Từ sau khi nổi tiếng, quy mô công ty liên tục mở rộng, tuyển thêm nhiều người mới, cũng ký kết hợp tác với nhiều đơn vị hơn.
Nhân lực thiếu trầm trọng, tất nhiên cần tuyển dụng gấp.
“Kỷ tổng, không biết phía trước còn kẹt tới bao giờ nữa,” cậu tài xế ngán ngẩm nhìn dòng xe nửa tiếng rồi mà vẫn chưa nhúc nhích.
Kỷ Lam rướn cổ nhìn, khẽ thở dài — đúng là CBD luôn khiến người ta bực mình.
“Trong xe có ô che nắng không?”
“Có ạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052301/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.