Trần Nghiên cúi đầu, không dám hé răng.
Lão phu nhân lại nói tiếp:
“Làm người, làm việc, tự mình phải vững vàng thì người khác mới có thể nâng đỡ được. Tính tình đứa cháu bên nhà họ Trần chắc cô rõ nhất, nhắc nhở bao nhiêu lần cô không nghe, giờ chịu thiệt, coi như là một bài học nhớ đời.”
“Lừa người thì dễ, tự dối mình mới khó.”
Trần Nghiên bị bà cụ nói cho không biết giấu mặt vào đâu. Bà ta rõ hơn ai hết rằng Trần Húc đúng là bùn nhão không thể trát tường, nhưng dẫu sao cũng là người nhà, bỏ mặc thì không đành.
Giờ chuyện đã bung ra thế này, bà ta thực sự có nỗi khổ khó nói.
“Điều tra ra ai là người đứng sau chưa?”
Kỷ Minh Đạt liếc nhìn Trần Nghiên, bà ta liền biết ý bước ra ngoài.
Ông ta thở dài:
“Có lẽ là Phong Minh Capital.”
“Bọn họ là ai?”
“Một doanh nghiệp đầu tư từ nước ngoài, mới vào Kinh Cảng năm ngoái, năm nay đã đứng vững. Trước sau đầu tư vào vài ngành lớn, nắm giữ cổ phần của nhiều công ty niêm yết, nội lực rất mạnh.”
Nghe đến từ “nội lực rất mạnh”, lông mày lão phu nhân nhíu lại:
“Mạnh hơn nhà họ Kỷ?”
“Họ cầm trong tay lượng tiền mặt rất lớn,” – so với giá trị niêm yết trên thị trường, dòng tiền mới thực sự là át chủ bài.
Nhà họ Kỷ dù gốc rễ vững chắc, nhưng những năm gần đây mở rộng khắp nơi, tiền mặt trong tay không còn bao nhiêu.
Nếu không nhờ Ngân hàng Hằng Lập luôn đứng sau, e rằng dòng tiền đã gặp vấn đề.
Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052300/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.