Kỷ Lam bước vào nhà vệ sinh.
Khi tiếng nước róc rách vang lên, Kỷ Minh Tông lập tức gọi một cú điện thoại:
“Đi điều tra xem tối nay Kỷ Lam về nhà họ Kỷ đã xảy ra chuyện gì.”
Chẳng bao lâu sau, Nghiêm Hội gọi lại:
“Nghe nói là lão phu nhân vẫn chưa thể buông bỏ chuyện của nhà họ Đường.”
Thật đúng là lòng dạ chưa chịu chết.
Trong thư phòng, tiếng bật lửa “tách” vang lên, âm thanh sắc nhọn ấy càng trở nên chói tai giữa không gian yên tĩnh.
Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng kẹp lấy điếu thuốc, rít sâu vài hơi, rồi từ từ nhả ra từng vòng khói mờ ảo.
“Rảnh rỗi quá, để bà ta có việc mà bận tâm đi.”
Ngày hôm sau lễ Trung Nguyên, trời mưa to ở Kinh Cảng, sấm hè âm u xé toang bầu trời mơ hồ, xộc xệch của thành phố đang còn say ngủ.
Mưa đổ như trút, khiến Kỷ Lam giật mình run lẩy bẩy, mơ màng ôm chăn ngồi bật dậy, vẻ mặt lộ rõ hoảng hốt.
“Minh Tông?”
“Gì vậy?” Giọng trầm của người đàn ông vang lên từ phòng thay đồ.
Kỷ Lam đưa tay lau mặt: “Anh sắp đi rồi à?”
“Đang chuẩn bị,” anh dịu giọng đáp lại, quay người nhìn cô, thấy sắc mặt cô uể oải, tâm trạng khó đoán, lại nói thêm: “Nhưng mưa lớn thế này, chưa chắc đã đi được.”
“Nếu ngủ chưa đủ thì cứ ngủ thêm một lát.” Anh bật đèn âm tường trong phòng thay đồ, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào phòng ngủ, bên ngoài tấm rèm voan trắng là bầu trời đen kịt và mưa xối xả.
Kỷ tiên sinh bước đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052299/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.