Sáng hôm sau, Kỷ Lam tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, dựa vào đầu giường, cảm giác trong đầu như có ai nhét pháo vào rồi đốt, nổ đì đùng.
Cô ôm chăn ngã trở lại giường, vật lộn mãi mà không ngồi dậy nổi.
May mà sáng sớm Kỷ Minh Tông đã gọi dì giúp việc đến.
Một bát canh giải rượu được đưa đến, cô uống hơn nửa bát, lại nằm thêm nửa tiếng mới thấy đỡ hơn.
“Cô Kỷ, tiên sinh dặn tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, gồm vài món chay và món nhạt nhẹ.”
“Minh Tông bảo dì đến à?” Kỷ Lam kéo ghế ngồi xuống, nhìn bát cháo và các món nhỏ trước mặt, ánh mắt cũng dịu đi phần nào.
“Vâng,” dì ấy nhẹ nhàng đáp, lại nói thêm:
“Trước khi ra ngoài, tiên sinh đã dặn đi dặn lại tôi nhất định phải chăm sóc cô thật tốt.”
Giọng nói không chỉ mềm mỏng mà còn có chút cố ý lấy lòng. Kỷ Lam cầm bát cháo lên, nhướng mày nhìn bà:
“Dì theo anh ấy được mấy năm rồi?”
“Bốn, năm năm rồi,” dì nói,
“Lúc tiên sinh ở nước ngoài, việc ăn uống sinh hoạt đều do tôi lo, giờ về nước tôi cũng đi theo.”
Người thân tín!
Kỷ Lam thầm nghĩ như vậy.
Cô hờ hững trò chuyện như đang tám nhảm:
“Nhìn ra được, anh ấy rất tin tưởng dì.”
Dì ấy trả lời một cách bài bản:
“Là nhờ được tiên sinh ưu ái.”
“Ba mẹ tiên sinh ở Kinh Cảng à?”
“Chắc là…” – lời buột miệng vừa ra, dì ấy lập tức im bặt, trong đầu chợt vang lên lời dặn của Nghiêm Hội:
“Ít nói ít làm, cô Kỷ tinh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023226/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.