Buổi tiệc của nhà họ Kỷ vừa kết thúc, còn chưa kịp để đại phòng vui mừng thì đã có tin truyền đến từ trang viên nhà họ Kỷ: lão phu nhân đổ bệnh.
Cả nhà vội vã kéo nhau đến trang viên.
Vừa thấy lão phu nhân mặt mày tái nhợt nằm trên giường, mọi người hấp tấp hỏi bác sĩ, nhưng chỉ nhận được câu trả lời: “Bà ấy kiệt sức rồi.”
Ai nấy sắc mặt khó đoán, cũng không nói gì thêm.
Sau đó, Đặng Nghi và Trần Nghiên tiễn bác sĩ xuống núi. Trần Nghiên không giấu được tính hay lẩm bẩm:
“Mẹ cũng lớn tuổi rồi, mấy chuyện phiền phức của gia tộc nên để chị cả quản lý, bản thân nghỉ ngơi cho khỏe là hơn.”
“Đừng để mệt quá mà xảy ra chuyện gì không hay.”
Trần Nghiên là người rất tinh ý, một câu nói giấu đến ba cái bẫy, mà Đặng Nghi cũng chẳng phải ngây thơ gì, sau bao nhiêu năm giao đấu, tất nhiên biết lời nào nên nghe, lời nào không.
Bề ngoài thì có vẻ thân thiết, nhưng bên trong lại luôn cảnh giác lẫn nhau.
protected text
“Lão phu nhân sau khi xuống thuyền không về nhà nghỉ ngơi à?”
“Đi đến khách sạn quốc tế Kinh Cảng gặp một người bạn cũ, trò chuyện một lát rồi mới về.”
Thư Văn cố tình giấu giếm, nếu giờ mà để họ biết bà đi gặp Tam gia, e là ba anh em nhà họ Kỷ lại dậy sóng một phen.
“Là bạn cũ nào vậy?”
Thư Văn lắc đầu: “Đại gia cũng biết mà, lão phu nhân là người cẩn trọng.”
Kỷ Hồng Nghĩa tất nhiên hiểu, ông thở dài một tiếng, nghĩ bụng: Thôi vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023225/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.