“Trong nhà có thuốc không?”
Sau khi tắm xong, Kỷ Minh Tông thay bộ đồ mới, mặc áo sơ mi xám sẫm, tay áo xắn cao, trông như sắp ra ngoài.
Kỷ Lam hỏi tiếp: “Anh định ra ngoài à?”
“Ừ.” – Anh đáp nhạt, rồi hỏi lại: “Thuốc gì?”
“Thuốc tránh thai. Lúc nãy anh không dùng biện pháp.”
Bước chân của Kỷ Minh Tông dừng lại bên giường, nụ cười nhạt nơi khóe môi dần biến mất, cảm giác thoải mái sau khi “ăn no uống đủ” cũng vì câu nói này của cô mà tan biến sạch sẽ.
Mối quan hệ giữa hai người như vậy, không ràng buộc pháp lý, cũng chưa có ý định kết hôn, cả trong lẫn ngoài đều rối ren chưa giải quyết xong. Hơn nữa, Kỷ Lam còn trẻ, xét từ mọi khía cạnh, đều không nên sinh con vào lúc này.
Mọi lý do đều rất rõ ràng, anh nên chấp nhận.
Thế nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại bức bối khó chịu.
Cuối cùng, anh ném lại một câu “biết rồi”, mặt lạnh như tiền, quay người rời đi.
Cánh cửa vừa khép lại, cũng chặn luôn tầm mắt Kỷ Lam.
1:25 sáng, Kỷ Minh Tông đến khách sạn quốc tế Kinh Cảng, phòng suite.
Hiếm thấy và bất ngờ thay, lão phu nhân đang ngồi đợi sẵn trong phòng khách của suite, dáng ngồi thẳng tắp, hai tay đặt lên gậy chống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe tiếng bước chân, bà mở mắt ra – trong đáy mắt hiện lên cả vẻ mệt mỏi lẫn vui mừng.
Người đã ngồi canh chừng mấy tiếng là Trương Ứng, thấy Kỷ Minh Tông đến liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lão phu nhân này chẳng khác nào yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023224/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.