“Kỷ tổng, câu này của Tưởng tổng là có ý gì vậy?” – Kỷ Lam hơi ngỡ ngàng, chưa hiểu đầu đuôi.
Phục vụ mang rượu tới, Tưởng Thiếu Đình bưng ly rượu lên uống một hơi đầy, ánh mắt nhìn Kỷ Lam mang theo vài phần bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ: Thôi bỏ đi, cô ấy có tư cách để đàn ông thay mình giải quyết mọi chuyện.
“Không có gì, cứ coi như tôi lỡ miệng.” – Tưởng Thiếu Đình đặt ly xuống, liếc nhìn Kỷ Lam rồi nói – “Đợi điện thoại tôi.”
“Tưởng—” Từ Ảnh còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Thiếu Đình đã đứng dậy rời đi, đến cũng vội mà đi cũng vội, mang theo cơn bực bội trong người.
“Anh ta bị sao vậy?” – Từ Ảnh thấy anh ta đến là đã khiến mình thấy bất an, dù gì Tưởng Thiếu Đình cũng là nhà đầu tư, giờ bên họ lại đang có vấn đề.
Nếu chuyện không xử lý ổn thỏa, chẳng phải Tưởng Thiếu Đình sẽ không để yên cho họ sao? Tưởng là đến để truy cứu trách nhiệm, kết quả lại vứt cho họ một câu “đợi điện thoại” đầy tiếc nuối rồi quay lưng bỏ đi.
Thật sự là… bỏ đi luôn rồi à?????
“Đi thôi!” – Kỷ Lam đứng dậy, gọi Từ Ảnh cùng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, vừa bước vào công ty, điện thoại Kỷ Lam đã đổ chuông – là Tưởng Thiếu Đình.
“Tối nay lên sân golf Thành Sơn, đừng mang giày cao gót. Chúng ta tới đó là để ‘đánh nhau’.”
Kỷ Lam: …
Tưởng Thiếu Đình là kiểu người, ở Kinh Cảng chẳng thiếu người không coi trọng – mấy chữ như “ăn chơi lêu lổng”, “lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023220/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.