“Chú ba hôm nay sẽ đến sao?”
“Không rõ.” – Kỷ Hiển cầm ly rượu, vừa gật đầu chào người khác vừa bất ngờ khi nghe câu hỏi của Kỷ Lam: “Em lại quan tâm đến chú ba à?”
Kỷ Lam khẽ sững người, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Em thấy hứng thú.”
“Chuyện em hứng thú với chú ba, đừng để ba mẹ biết.” – Kỷ Hiển khẽ nhắc nhở, vì chú ba hiện tại là kẻ địch lớn nhất của họ.
Tương lai rất có khả năng sẽ trở mặt thành thù.
Kỷ Lam lười biếng ừ một tiếng.
Kỷ Hiển nói tiếp: “Chưa chắc chú ấy sẽ đến . Chú xưa nay vốn không tham gia mấy hoạt động của gia tộc. Thiệp mời ba đã gửi, nhưng chưa chắc người ta sẽ nể mặt.”
“Không phải bà nội cũng đến rồi sao?”
“Thì sao? Lễ nghĩa đạo đức không thể ràng buộc một cô hồn dã quỷ lang bạt lâu năm được đâu.”
Hai chữ “cô hồn dã quỷ” như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Kỷ Lam.
Nếu Tam gia nhà họ Kỷ là một cô hồn dã quỷ lưu lạc bên ngoài, thì cô là gì đây? Một cô hồn dã quỷ sống dưới mái nhà họ Kỷ.
Cô và Tam gia kia – người mà cô chưa từng gặp mặt – có sự đồng điệu kỳ lạ. Cuộc đời đầy phức tạp và kỳ quái.
Không thể đưa ra ánh sáng, càng không thể đứng lên sân khấu lớn.
Tay đang cầm váy của Kỷ Lam khẽ buông xuống, ánh mắt nhìn Kỷ Hiển thoáng ươn ướt, nhưng chỉ trong tích tắc. Cô cụp mắt, rồi lại ngẩng lên – tất cả đã đổi khác.
“Sao vậy?” – Kỷ Hiển nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023221/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.