“Không nghe điện à, Tổng giám đốc Lê?”
Kỷ Lam ngồi ghế phụ, chiếc Lexus SUV màu đen lướt êm trên đường. Chiếc điện thoại của Lê Trinh rung liên tục trên bảng điều khiển trung tâm.
Kỷ Lam tựa đầu nhìn anh, giọng nửa đùa nửa thật: “Tôi hỏi thật đấy.”
Người kia vẫn cầm vô lăng, liếc cô một cái: “Cuộc gọi công việc, trễ chút cũng không sao, ưu tiên đưa Kỷ tiểu thư về trước.”
“Trễ chút cũng không sao?” Đôi mắt sáng của Kỷ Lam thoáng ánh lên một tia sắc bén: “Đã vậy thì… kiếm chỗ uống ly rượu nhé?”
Lê Trinh khựng lại, im lặng mấy giây, rồi bật cười khe khẽ: “Kỷ tiểu thư đang làm khó tôi sao?”
Kỷ Lam vén tóc, giọng nhẹ bẫng: “Cũng không hẳn.”
“Tổng giám đốc Lê thông minh như vậy, khi nhận lời mời chắc đã đoán được đây không đơn thuần là một bữa tụ họp. Nhưng vì người mời là người nhà họ Kỷ, mà tình hình nhà họ hiện tại lại phức tạp, nên anh chỉ còn cách nhận lời. Anh nhận lời, thì tôi đương nhiên cũng bị kéo theo.”
“Và nếu tôi đoán không nhầm…” Giọng Kỷ Lam chậm lại: “Người gọi điện cho anh là bạn gái anh, đúng không?”
Gương mặt Lê Trinh lướt qua một thoáng đè nén: “Sao cô lại nghĩ vậy?”
“Tổng giám đốc Lê thuộc dạng người có trình độ, nếu không đi làm gì bí mật thì chắc chắn sẽ báo thư ký một tiếng. Dưới quyền anh biết anh đang gặp người nhà họ Kỷ thì sẽ không gọi dồn dập như thế. Gia đình anh là trí thức, cha mẹ đều lý trí, càng không có chuyện gọi liên tục như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004202/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.