“Kỷ tiểu thư,” Nghiêm Hội đưa túi giấy tới: “Tiên sinh nhờ tôi mang thuốc đến cho cô.”
“Thời gian và liều lượng dùng thuốc…”
“Tôi sẽ xem hướng dẫn sử dụng,” lời Nghiêm Hội còn chưa dứt đã bị Kỷ Lam cắt ngang. Cô cầm thuốc, sắc mặt u ám, bước lên lầu.
Nghiêm Hội có chút lúng túng gãi mũi, anh vốn biết đây chẳng phải việc gì dễ chịu.
Tối qua hai người họ ồn ào cả đêm, nửa đêm đầu tiếng kêu thất thanh liên tục vang lên.
Nửa đêm sau lại là những tiếng nức nở không dứt.
Không cần tưởng tượng cũng biết “chiến sự” ác liệt thế nào.
Sáng nay đưa Kỷ Lam về Kim Mậu Phủ, sắc mặt cô ấy lạnh đến mức như muốn giết người.
protected text
Chỉ là… tội nghiệp cho con gái người ta.
…
Đến chiều, Kỷ Lam ngẩng đầu khỏi kịch bản, ánh mắt dừng trên cô gái trẻ trước mặt: “Tác giả nguyên tác có ý kiến gì không?”
“Đối phương thấy rất ổn, nói là rất sát nguyên tác.”
Kỷ Lam khẽ gật đầu: “Kinh phí có hạn, dùng diễn viên mới đi.”
“Tôi sẽ liên hệ với các giảng viên ở học viện, nhờ họ giới thiệu cho chúng ta nhé?”
“Được,” Kỷ Lam lại gật đầu.
Cánh cửa văn phòng vừa khép lại, điện thoại trên bàn của Kỷ Lam vang lên, cô nghiêng đầu nhìn, cái tên “Đặng Nghi” hiện liên tục khiến vẻ chán ghét trong mắt cô không thể che giấu nổi.
Điện thoại reo rồi tắt, tắt rồi lại reo.
Lặp đi lặp lại vài lần rồi cuối cùng cũng im bặt.
Gần cuối giờ làm, điện thoại của Tôn Lạc gọi đến khiến Kỷ Lam hơi bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004201/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.