Kỷ Lam vừa định vẫy xe thì Kỷ Hiển quay lại, đúng lúc dừng xe ngay trước mặt cô.
Vừa đón Kỷ Lam lên xe, anh ta vừa lầm bầm chửi rủa suốt dọc đường.
Về đến nhà họ Kỷ, Kỷ Nhụy Nhụy đang hào hứng khoe với Đặng Nghi những kỹ thuật chơi golf mà hôm nay mình vừa học được.
Nghe thấy tiếng xe ngoài sân, cô ta lập tức làm bộ làm tịch bước ra chào hỏi:
“Chị ơi, chị đi đâu thế? Mọi người sắp về hết rồi mà chẳng thấy bóng dáng chị đâu cả.”
Kỷ Hiển nghe xong cười nhạt, giọng đầy châm chọc:
“Giả vờ giả vịt như đang diễn ‘Thập Tam Yêu’* là muốn làm trò gì đấy? Ở quê lâu quá không ai dạy cô câu ‘Gia hòa vạn sự hưng’ à?”
Rồi ánh mắt anh ta dừng lại nơi Đặng Nghi:
“Ở nhà thì mặc cô ta làm càn cũng thôi đi, nhưng ra ngoài, trước mặt đám thiếu gia quyền quý ở Kinh Cảng mà dám cho Lam Lam mất mặt như thế, tôi thật sự muốn xem thử là làm mất mặt nhà họ Kỷ, hay là bôi tro trát trấu vào mặt Lam Lam.”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Đặng Nghi khẽ lướt sang phía Kỷ Nhụy Nhụy, môi mím lại, vẻ mặt hiện rõ sự không hài lòng.
Kỷ Nhụy Nhụy giật mình sững lại, nhìn theo bóng lưng Đặng Nghi mà thấy rợn cả người, ấp úng gọi: “Mẹ…”
“Vào phòng với mẹ.”
Cánh cửa phòng sách nặng nề đóng lại, Kỷ Lam khẽ cụp mắt, ánh nhìn sắc bén lóe lên trong đáy mắt.
Kỷ Nhụy Nhụy vẫn còn quá ngây thơ. Cô ta tưởng rằng việc Kỷ Lam bị bắt cóc suốt hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004162/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.