Kỷ Lam xử lý xong vết thương liền biết điều rời đi.
Cô nhận ra mấy người đó có chuyện cần bàn, sự hiện diện của mình chỉ khiến bầu không khí thêm lúng túng.
Vừa rời khỏi, vai chính của tin đồn cũng đi mất, Triệu Gia Hoài liền châm lại điếu thuốc đã tắt, hút một hơi rồi liếc sang Kỷ Minh Tông:
“Không phải là con yêu tinh trong quán bar hôm qua bám lấy cậu sao?”
“Cậu với người ta… tình một đêm thật à?”
Kỷ Minh Tông rít một hơi thuốc, không nói gì. Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng bao, tấm lưng hơi gập của anh toát lên vẻ cô độc.
Triệu Gia Hoài khuyên nhủ:
“Tình qua đường thì chơi cho vui thôi, gần đây nhà họ Kỷ đang không yên ổn, loại con gái thế này chẳng giúp được gì cho cậu, khéo còn kéo cậu xuống nước.”
Kỷ Minh Tông bật cười khẽ, chẳng rõ là ý cười hay bất mãn, ngón út khẽ kéo gạt tàn lại gần, dập tàn thuốc còn lại:
“Sợ tôi thua à?”
“Phòng ngừa rủi ro thôi.”
“Không có rủi ro.”
Kỷ Minh Tông vừa nói vừa cởi áo vest đen đặt sang một bên, bắt đầu xắn tay áo sơ mi bước đến bàn trà.
Trà Bạch Hào Ngân Châm đầu tháng tư là loại thượng phẩm, nước trà vàng nhạt, hương thơm thanh thoát, vị ngọt mát.
Ngón tay thon dài của anh thoăn thoắt di chuyển trên bàn trà, một tay rót trà, một tay chống lên mặt bàn, dáng người cao lớn hơi khom xuống, toát ra sự lười biếng mà quyền lực thường mang theo.
Trà rót vào chén, anh khẽ lắc nhẹ rồi nâng lên nhấp một ngụm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004161/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.