“Minh tiên sinh, trùng hợp quá!”
Kỷ Minh Tông đút điện thoại vào túi, bước về phía Kỷ Lam, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đúng lúc tình cờ gặp gỡ:
“Quả là trùng hợp, Kỷ tiểu thư cũng đến xử lý công việc à?”
“Vâng! Còn Minh tiên sinh cũng vậy?”
“Ừm.” – Người đàn ông không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, đi khảo sát cũng là một phần công việc, nên chẳng tính là nói dối.
“Cô có lái xe không?” Kỷ Minh Tông hỏi.
“Tôi không.”
“Vậy để tôi đưa cô về?”
Kỷ Lam liếc chiếc GLC màu đen phía sau: “Có phiền không?”
Kỷ Minh Tông bước đến bên xe, mở cửa ghế phụ, nhìn cô nói thẳng:
“Nếu có mục đích, thì không thể gọi là phiền được.”
Kỷ Lam hơi khựng lại: “Ý Minh tiên sinh là gì vậy?”
“Muốn nói chuyện này giữa nơi đông người à?” – Kỷ Minh Tông, một công tử bước ra từ hào môn thế gia, là kiểu người quá thành thạo trong việc nắm bắt tâm lý người khác.
Mỗi lời anh nói đều như đọc được suy nghĩ của Kỷ Lam lúc đó.
Nói ra điều cô đang nghĩ, khiến người ta cảm giác anh ta thẳng thắn, không có tính toán.
Tuy rằng Kỷ Lam cũng không phải người dễ bị dắt mũi, nhưng trước lão cáo già như thế này, rõ ràng là vẫn còn non tay.
…
Chiếc GLC màu đen vừa rời khỏi cổng ngân hàng, Kỷ Lam thắt dây an toàn xong thì nghiêng đầu hỏi:
“Trên người tôi có gì khiến Minh tiên sinh phải ‘có mục đích’?”
“Kỷ tiểu thư, tối hôm kia… là lần đầu tiên của tôi.”
Gương mặt người đàn ông vẫn bình thản, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004163/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.