Tuy té từ trên núi xuống nhưng nhờ Hani nên không bị gì nghiêm trọng chỉ trày xước ngoài da chút thôi. Sau khi bôi thuốc mình cũng tranh thủ nằm nghỉ ngơi chút xíu nhưng chỉ được 15" sau đám kia đã hoàn thành phần leo núi và giờ đang nhốn nháo trong lều của mình hỏi tới tấp
- Bối Nhi không sao chứ? Làm tao lo qua chừng
- sao lại té như vậy? Không phải đang yên đang lành sao?
Hoàng Gia Khương cũng ở đây và lạnh lùng hỏi, mình cũng không né tránh mà thẳng thắn trả lời
- tại Vũ Khánh Trinh bị trượt chân mén té, em chỉ đưa tay ra đỡ ai dè không vững nên té xuống luôn( Vũ Khánh Trinh là tên cô gái kia)
- xin lỗi Bối Nhi. Minh không cố ý làm vậy đâu. Cậu đừng nói vậy chứ
- tôi không có nói là bạn làm mà. Sao phải trưng bộ mặt vô tội, như là tôi ép tội bạn vậy?
- mình....mình
- thôi đừng nói gì nữa, tôi muốn nghỉ ngơi chút xíu
- vậy được rồi. Chúng ta ra ngoài
Gia Khương hiểu ý mình nên đã kêu mọi người ra ngoài, mình cũng muốn ngủ một giấc cho tỉnh táo nhưng vừa mơ màng ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Người gọi là anh, có lẽ Hani đã báo cáo chuyện lúc nãy cho anh biết nên anh mới gọi cho mình vào giờ này
- alo Phong. Anh gọi có gì không?
- em còn dám hỏi nữa sao?
- anh biết rồi sao?
- đúng vậy. Nếu anh không biết thì có phải em muốn giấu luôn đúng không?
- không phải giấu luôn mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/1324809/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.