Nói ra rồi vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa thấy áy náy sao đó, cảm thấy có lỗi quá không biết anh ta ta có vì chuyện này mà shock rồi làm gì không?
Khi mình đanh ở trong lều sắp xếp đồ đạc một mình( đáng lẽ một lều là 3 người nhưng không biết Hani có nói gì với phụ trách không mà mình được ở một mình một lều) lúc đó anh gọi đến. Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh
- bảo bôi
- Phong à. Anh đã dậy rồi sao!
- anh vừa dậy thôi. Em đến nơi chưa?
- em vừa mới đến đang sắp xếp đồ chút thôi
- trên đường đi có chuyện gì không?
- không có mọi thứ đều rất tốt, Hani lúc nào cũng ở cạnh em nên anh đừng lo lắng
- uhm. Mà lúc nào em về?
- trưa mai sau khi ăn trưa thì lên xe về
- uhm. Nhớ cẩn thận
- em biết rồi
Hình như anh định nói gì thêm nhưng Tuyết Trinh và Thiên Di đã ló đầu vào gọi
- Bối Nhi thầy bảo tập trung kìa
- uhm mình ra ngay
Nói với hai người họ rồi mình nhanh chóng tạm biệt anh
- em phải đi tập trung bây giờ. Anh đừng làm việc quá sức đó
- anh yêu em
- tạm biệt anh
Mình nhanh chóng đi ra khu trại chính để tập trung, mọi người hình như lúc này đã tập trung đầy đủ hết chỉ còn mỗi mình mình thôi. Ngại quá. Nhưng sự ngại ngùng đó bị cắt ngang bới giáo sư Trương
- em Lâm Bối Nhi còn đứng đó làm gì mà không mau vào hàng? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/1324808/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.