Hắn nói xong liền đứng dậy tiến về phía cửa chính. Đưa tay với lấy chiếc điện thoại trong túi quần mà ấn dãy số của cô.
Không qua bao lâu, hắn đã nhận được hồi đáp từ đối phương.
- Alo.
Giọng nói trẻ con vang lên.
- Tiểu Bảo Bảo là con sao. Mẹ con đâu.
- Vâng. Mẹ đang giúp anh trai ăn chút cháo. Người gọi mẹ con có chuyện gì không ạ.
- Con có thể đưa điện thoại cho mẹ con được không. Cha có chuyện muốn nói.
- Được ạ.
Nói rồi cô bé tiến về phía cô rồi lên tiếng.
- Mẹ. B…a…gọi. Người cần nói chuyện với mẹ.
Nghe cách gọi còn gượng gạo kia, hắn cười khổ. Đúng là tự làm tự chịu mà.
- Được, cảm ơn con gái ngoan.
Cô nhận lấy điện thoại từ tay cô bé rồi mở loa ngoài. Vừa cho tiểu Khôi ăn vừa nói chuyện với hắn.
- Anh gọi tôi có chuyện gì không?
- Cũng không có gì. Chỉ là hôm nay về nhà, bị ba mẹ gặng hỏi nên anh đã nói cho họ nghe về sự hiện diện của hai đứa nhỏ. Họ muốn ngày mai tới thăm Bảo Khôi, anh chỉ muốn hỏi ý kiến của em.
Nghe hắn nói tới hai ông bà Mộ cô mới nhớ. Bì quá bận mà cô chưa gặp lại họ lần nào. Trước kia khi còn là vợ hắn, hai ông bà cũng rất yêu thương cô, nên cô không thee vì ghét hắn mà không để ông bà gặp cháu mình được. Ngẫm nghĩ một hồi, cô trả lời.
- Được, hãy để họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3508436/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.