Bà Mộ nhìn cháu gái rồi nhẹ ôm vào lòng an ủi.
- Bảo An ngoan, lỗi không phải ở cháu. Nên đừng buồn nhé.
- Dạ vâng bà nội.
Hai ông bà ở lại chơi với cháu đến tận chiều tối. Khi hắn đi làm về và ghé qua đón thì hai ông bà mới chịu về.
Thời gian thấm thoát trôi, Bảo Khôi cũng đã ở viện hơn một tuần. Thời gian này, cô vì chăm sóc cậu bé mà côn việc tồn đọng khá nhiều.
Hôm nay, ngày cậu bé được ra viện. Trên đường về nhà, cô nói với hai con.
- Tiểu Khôi, tiểu Bảo Bảo. Hai đứa ở nhà hôm nay nhé, mẹ sẽ gọi mẹ nuôi đến chơi cùng các con. Hôm nay công việc của mẹ nhiều quá có thể mẹ sẽ về muộn. Nên hai đứa ở nhà ngoan nghe không.
- Dạ vâng mẹ, khoảng mấy giờ thì mẹ về.
- Mẹ cũng chưa biết được, có thể là qua giờ cơm tối mẹ mới về. Hoặc cũng có thể muộn hơn.
- Dạ.
Vừa trò chuện xong thì xe cũng đã đậu trước cửa nhà. Cô xuống xe mở cổng rồi lại lái xe vào trong.
Vừa vào đến nhà, con Misa đã cuống quít chạy ra chào đón.
- Misa, ở nhà có nhớ anh chị không.
Hai cô cậu vội ôm lấy con misa mà hỏi.
Như hiểu lời chủ. Chú chó cong đuôi vẩy thật mạnh, không ngừng dùng lưỡi liếm tay cô cậu.
- Hai đứa, mẹ vào chuẩn bị cơm nhé.
- Dạ…
Cả hai cùng đồng thanh.
Cô bước vào trong bếp, bắt tay vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3509171/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.