Vừa bước vào đến nơi, cô thấy hắn liền khẽ nói với hai con.
- Bảo Khôi, Bảo An đây là cha ruột của hai đứa.
Hai cô cậu đưa ánh mắt về phía hắn. Hắn cũng nhìn hai đứa nhỏ, cuối cùng cô cũng đã công nhận hắn rồi. Giờ chỉ còn xem hai đứa như thế nào.
Khẽ nhẹ giọng nói.
- Bảo Khôi con thế nào rồi?
Cậu bé vẫn quan sát hắn, dù đã đoán được từ trước. Nhưng khi muốn lên tiếng để gọi tiếng cha thì như nghẹn lai tại họng khiến cậu bé không nói được. Chỉ có thể nói có lệ.
- Con…con ổn rồi.
Nói xong cậy bé quay mặt đi, để lại cho hắn một sự gượng gạo khó nói.
- Mẹ đây là ba ruột con thật hả.
Bảo An đang được cô ôm thì quay qua nhìn hắn rồi hỏi cô.
- Ừm. Đó là ba ruột của các con.
Cô không trốn tránh nữa mà trả lời thật lòng.
Cô bé đưa ánh mắt to tròn nhìn hắn không chớp. Miệng nhỏ nói một câu khiến hắn á khẩu.
- Hưm. Đúng là nhìn y như bản sao anh trai.
Hắn nghe cố bé nói xong mà cười gượng, lý nào lại là hắn giống thằng bé chứ không phải thằng bé giống hắn. Nhìn về cô nhóc hắn khẽ nói.
- Vậy, tiểu Bảo Bảo có muốn về nhà cùng ba không?
- Không, tiểu Bảo Bảo ở với mẹ thôi. Mẹ ở đâu tiểu Bảo Bảo ở đấy. Cả anh hai cũng vậy. Phải không anh.
Nói xong cô bé quay qua Bảo Khôi mà hỏi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3507826/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.