Nhìn anh chăm sóc cô cho, hắn đột nhiên có chút ghen tỵ, đánh ánh mắt sắc lạnh về phía anh. Hắn lạnh lùng bảo.
- Cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc vợ con tôi, bây giờ ở đây có tôi lo rồi. Phiền cậu về đi.
Cô nghe được lời hắn nói thì tức giận.
- Này anh, tôi đã nhận lời trở về cùng anh sao. Tôi đã đồng ý hàn gắn với anh sao. Chưa có câu trả lời thì đừng tự tiện đuổi người của tôi. Nếu mà phải đi thì là anh đấy.
- Em…
Hắn á họng khi nghe cô nói câu đấy. Bực bội trong lòng hắn đứng phắt dậy tiến về phía cửa bước ra.
Anh thấy hắn bước ra ngoài, liền quay lại phía cô mà hỏi nhỏ.
- Em nói với hắn ta như vậy có được không. Dù gì hắn cũng là cha ruột tụi nhỏ.
- Anh mặc kệ hắn đi.
Cô lười quan tâm hắn mà trả lời.
- Mẹ…
Bên tai vang lên tiếng gọi nhỏ bé của cô con gái, cô vội vàng đặt chén cháo trong tay xuống rồi quay qua với con gái.
- Bảo bối, con dậy rồi sao. Đói chưa mẹ lấy cháo con ăn nhé. Ba Khải mới mua cho con đó.
Cô bé dụi dụi mắt, miệng nhỏ líu ríu.
- Mẹ ơi, anh trai thế nào rồi, tiểu Bảo Bảo lo cho anh.
Khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen của con cô nói.
- Bảo bảo ngoan. Anh trai đã ổn định rồi. Sẽ không sao đâu.
- Tất cả là tại con.
Cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3507704/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.