Mọi người cùng tiến về phía phòng hồi sức, Bảo An đã ngủ say nên cô đặt con vào chiếc giường bên cạnh. 
Không khí trở nên im lặng lạ thường, Bạch Trung Khải vì cảm thấy bản thân khá dư thừa trong lúc này nên đã lên tiếng trước. 
- Em chăm con đi, anh đi mua cho ba mẹ con chút gì ăn cùng đồ sinh hoạt nhé. 
- Vâng, anh đi nhanh về nhanh. 
Cô quay sang phía anh rồi mỉn cười nói. 
- Được. 
Nói xong anh quay người dời đi. Để lại trong căn phòng chỉ còn lại hắn và cô. 
Không khí lại bắt đầu trở về trạng thái như cũ, ngột ngạt đến lạ thường. 
Cả hai ngồi đấy, cô nhìn tập trung vào con trai, hắn thì tập trung vào cô. Đôi lúc cô cũng rất muốn bảo hắn đi về, nhưng không thể. Một phần hắn đã cứu sống con cô. Một phần hắn cũng là cha chúng, cô không có quyền bảo hắn đi 
Khi không khí đã trở nên quá ngột ngạt, hắn cuối cùng cũng mở miệng. 
- Uyển Nhi, em và con những năm qua sống tốt chứ? 
Nghe được câu hỏi của hắn, cô cũng điềm tỉnh mà trả lời. 
- Rất tốt. 
- Bao năm qua, tại sao tôi không tìm được tung tích của em. 
Câu nói này của hắn như nhẹ đi một nhịp. 
Cô nghe được câu hỏi thì khá bất ngờ. Hắn từng tìm cô sao, thật khó tin, nhưng vẫn trả lời. 
- Có thể do tôi đã đổi tên trước khi xuất cảnh. 
- ……. 
Không khí lại bắt đầu trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3507329/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.