Khoan đã! Tại sao tôi lại phải mặc như thế này?
Sau câu hỏi của Lục Nhan, thiếu nữ ngoại quốc vẫn không thể hiện ra hiểu hiện gì nhiều. Cô ấy chậm rãi nắm lấy bàn tay của thiếu nữ nọ, từng bước dắt cô xuống dưới sân.
Trời lúc này cũng đã chập tối, có lẽ vào khoảng năm giờ rưỡi chiều. Quanh khu biệt thự này gần như không có dân ở, khắp nơi đều phủ lên một bầu không khí tĩnh lặng.
Ánh đèn vàng phát ra từ cây đèn sang trọng phía trước biệt thự nhè nhẹ phả lên phần sân rộng, ám lên mình của người đàn ông phía trước. Quan Thượng Thần Phong mặc lên mình một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây lịch lãm.
Vừa nhìn thấy cô, người đàn ông đã híp mắt lại, bước từng bước đến gần cô. Hắn ta từ tốn đưa bàn tay rắn chắc ra trước mặt Lục Nhan, chầm chậm cất lời:
- Đi thôi.
Ngắm nhìn bàn tay đẹp đẽ kia hồi lâu, Lục Nhan vẫn quyết định không chạm vào. Dù sao, đến bây giờ cô vẫn chưa được biết lí do để hai hai người Quan Thượng Thần Phong và Jenny đối xử với cô lạ như vậy.
Thâm tâm trỗi dậy mãnh liệt rồi bùng lên như cơn sóng, Lục Nhan hít một hơi thật sâu ổn định lại bản thân, chậm rãi nói:
- Tại sao? Anh rốt cuộc muốn gì?
Sau lời nói của thiếu nữ xinh đẹp, người đàn ông kia vẫn không có thay đổi gì nhiều, hắn ta vẫn giữ nguyên thái độ ân cần, chỉ riêng có âm giọng là có xen vào vài phần lạnh lẽo:
- Đừng có mà không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-troi-buoc-khong-biet-da-yeu/165534/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.