Chợt, từ bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, sau đó, cánh cửa gỗ sang trọng cũng bật mở. Từ bên ngoài, một người đàn ông điển trai khoác trên mình âu phục đắt tiền bước vào. Vừa thấy được nam nhân đang ngồi trên ghế, trong lòng Quan Thượng Thần Phong không rõ nguyên do đẩy lên cơn tức tối.
Lục Nhan vừa thấy người nọ đã ngạc nhiên đến trợn to mắt, rất lâu sau cô cất giọng:
- Quan Thượng Thần Phong? Anh về rồi sao?
Quan Thượng Thần Phong sau khi nghe được câu nói của thiếu nữ liền nổi cáu:
- Mắt cô bị mù hay sao mà không thấy?
Chỉ đơn giản là quan tâm hỏi han mà lại bị mắng, Lục Nhan im bặt không dám hó hé thêm bất kì thứ gì. Nào ngờ sự im lặng này lại khiến người đàn ông cảm thấy bị chọc giận.
- Còn muốn nhìn đến bao giờ nữa?!
Đột nhiên bị quát, Lục Nhan đành nghệch mặt ra, ngây ngốc hỏi:
- Hả?
Quan Thượng Thần Phong liếc nhìn thiếu nữ bằng đôi mắt chán ghét. Hắn tiến đến ngồi cạnh Lục Nhan, nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
- Còn không định đem cơm cho tôi ăn ?
Thấy được biểu tình của Quan Thượng Thần Phong, Lục Nhan vội vàng đứng dậy:
- Tôi... tôi đi làm ngay đây.
Sau khi cô gái rời khỏi, trên bàn chỉ còn hai nam nhân điển trai. Dạ Ảnh chán nản nhìn Quan Thượng Thần Phong, cất giọng:
- Cái nết của cậu đúng là y như phụ nữ đến tháng.
- Cậu không nói không ai bảo cậu câm. Còn nữa, ai cho cậu đến đây?
- Tôi được...
Chưa để anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-troi-buoc-khong-biet-da-yeu/165533/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.