Dạ Ảnh âm trầm một lát rồi tiến đến bên cái tủ ban nãy, lấy ra một viên thuốc màu xanh nhạt. Anh ta tiến đến, nhét viên thuốc vào miệng của cô, nói một câu sau đó quay người bỏ đi:
- Nghỉ ngơi một lát đi.
Viên thuốc lạ kia vừa mới trôi qua cổ họng, Lục Nhan đã cảm thấy cơn đau ban nãy phần nào được xoa dịu, cổ họng cũng nhờ thế mà trở nên dễ chịu hơn. Viên thuốc kia giống như đi đến đâu cũng có thể dễ dàng xoa dịu đi cơn đau thấu xương, trả lại cho Lục Nhan một cơ thể bình thường. Vừa thoát khỏi một trận như chết đi sống lại, thiếu nữ mười bảy tuổi nhanh chóng chìm vào cơn mê.
Khoảng chừng một tiếng sau, cô mới từ từ tỉnh dậy. Việc đầu tiên Lục Nhan làm là lấy tay cẩn thận xoa nhẹ lên vết thương ở cổ. Sau khi thấy máu đã ngưng chảy và bắt đầu đóng vẩy, cô mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng.
"Cạch."
Cánh cửa bật mở, từ bên ngoài, hai người đàn ông cao ráo bước vào bên trong. Lục Nhan nheo mắt quan sát dung nhan của hai người kia, sau mới nhận ra. Một người chính là Dạ Ảnh,người còn lại không ai khác là Quan Thượng Thần Phong.
Hai người đàn ông kia từng bước tiến tới trước mặt Lục Nhan, nhìn cô bằng ánh tràn ngập ý cười. Quan Thượng Thần Phong cất lên âm giọng trầm khàn:
- Theo như tôi biết, cha mẹ cô đều đã chết hết rồi nhỉ?
Lời nói này của hắn đã thành công khiêu khích cô, khiến cô ngay lập tức đau khổ hét lên:
- Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-troi-buoc-khong-biet-da-yeu/165528/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.