Chưa kịp để Lục Nhan kịp phản ứng lại, người kia đã mạnh bạo hất tay đẩy cô ngã về phía sau. Cả cơ thể mảnh mai cứ vậy đổ rạp xuống nền gạch, ngã sầm vào các mảnh thủy tinh nhuốm màu rượu đỏ, máu cũng rỉ ra khắp cả cánh tay.
Vết thương cũ chưa kịp đóng vẩy đã lại xuất hiện vết thương mới đè lên, cơn đau đột ngột xuất hiện khiến Lục Nhan đau đến muốn khóc. Cô ôm chặt phần bả vai nhuốm đỏ của mình, chầm chậm đứng lên, ánh mắt vẫn kiên cường nhìn vào người đàn ông:
- Anh không được phép xúc phạm gia đình tôi!
Người đàn ông kia nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn ta quay lại ngồi lên ghế sô pha, điềm nhiên nói:
- Một người như cô mà lại có mặt này hay sao?
- Anh rốt cuộc là đang nói đến cái gì?
Quan Thượng Thần Phong đối mặt với câu hỏi của thiếu nữ chỉ chầm chậm nhấp một ngụm rượu vang, sau lại lạnh băng trả lời:
- Nếu cô muốn biết, vậy tôi cho cô biết!
Sau câu nói của hắn ta, phần gáy của cô truyền đến một cơn đau nhức mạnh mẽ. Lục Nhan cảm thấy trước mắt hiện ra một mảng nhiễu loạn rồi rơi vào tối đen, cô cứ vậy mất đi ý thức.
Rất lâu sau đó, Lục Nhan lờ mờ tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm ở một căn phòng tối om, hơn nữa, cả chân và tay cô đều bị giam bởi còng xích. Thiếu nữ hoảng loạn lùi về phía sau, phần lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo khiến cô thoáng giật mình. Đang mải chìm trong suy nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-troi-buoc-khong-biet-da-yeu/165527/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.