Chương trước
Chương sau
Viên Hân đánh giá Cao Lãng. Hắn trông có chút quen. Cô cảm giác bản thân đã từng gặp hay quen biết hắn ở kiếp trước, nhưng hiện tại có dùng cách nào cũng không nhớ rõ nổi. Dù vậy, nghĩ tới đối phương là đối tác với Thành Luân nên cô cũng khách sáo mà nhận lấy ly rượu trong tay hắn.

“Tôi nhận lòng tốt của anh, nhưng xin lỗi tôi không uống.”

Cô nhẹ nhàng từ chối, muốn đặt ly rượu xuống nhưng có vẻ hắn không cho cô cơ hội đó.

“Chẳng lẽ phu nhân không thể nể mặt tôi sao?”

“Từ khi nào việc nể mặt thông qua một ly rượu thế? Việc đó phải thể hiện trên bản hợp đồng hợp tác giữa hai bên.” Cô từ tốn đáp lại, chẳng có chút gì lo sợ. Tất nhiên đã xem xét qua một số khía cạnh nên cô mới dám bày tỏ như thế.

Ngay khi Cao Lãng định nói điều gì thì Thành Luân đã xuất hiện bên cạnh Viên Hân rồi ôm lấy eo cô như con báo bảo vệ miếng thịt của mình. Ánh mắt áp lực của anh khiến hắn lo sợ, cứ như anh có thể nhìn thấu hết những tội lỗi bên trong hắn.

“Vợ tôi đang mang thai nên không thể uống rượu.” Thành Luân cầm ly rượu trên tay của Viên Hân rồi đặt xuống bàn, sau đó cầm tới ly nước ép trái cây chuẩn bị riêng cho cô: “Em uống cái này đi.”

Cao Lãng nuốt nước bọt, ráng rặn ra nụ cười gượng: “Nếu thế tôi lời chủ tịch một ly nhé.”

Hắn lập tức uống cạn, không cho phép anh từ chối. Nhưng anh chẳng thiết tha gì mà trả lời:

“Xin lỗi, tôi bị nôn nghén thay vợ tôi. Nên tôi không dùng rượu.”

Viên Hân bật cười, không thể nghĩ tới Thành Luân sẽ phũ phàng thẳng thừng như thế. Ban nãy, anh rõ ràng uống hết ly này tới ly khác với người khác. Vậy mà giờ lại nói như thể thứ anh uống chỉ là nước táo.



Sau đó, anh lập tức kéo cô đi khỏi nơi có Cao Lãng, tránh cho người đàn ông này khiến tâm trạng cả hai thêm mệt.

Hắn siết chặt ly, ánh mắt nhìn theo có phần điên tiết.

“Anh không sợ làm vậy ảnh hưởng tới hợp đồng sao?” Dù cho không nể mặt như thế nhưng cô vẫn có chút lo lắng.

“Hắn chẳng đáng phải bận tâm.” Anh trả lời, sau đó quay sang nói nhỏ vào tai cô: “Anh muốn đi về rồi ôm vợ ngủ quá.”

“Nghiêm chỉnh tí đi!” Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh. Dạo gần đây anh càng lúc càng quấn quýt cô khiến cô ngại ngùng chả biết giấu mặt ở đâu.

Bất chợt, Viên Hân thấy thấp thoáng bóng dáng của Tuyết Đan đang căng thẳng với Đan Vy. Cô khá tò mò, nhìn thấy Tuyết Đan nín nhịn và uống rượu cùng Đan Vy thì đột nhiên dâng lên sự lo lắng. Nhưng Thành Luân đã kiên quyết kéo cô về từ sớm. Vì thế, cô nhanh chóng nhắn một tin riêng cho Tuyết Đan.

Ngày hôm sau, Viên Hân ngồi chờ Tuyết Đan từ sớm trong quán cà phê gần công ty. Cô bé vừa thấy cô thì lập tức tíu tít.

“Chị Hân, chị chờ em lâu chưa ạ?”

Cô lắc đầu: “Em gọi nước trước đi.”

Tuyết Đan đưa lại menu cho nhân viên, sau đó quay sang ôm lấy cánh tay của Viên Hân:



“Chị kêu em ra đây có chuyện gì vậy? Liên quan đến chủ tịch Dương hay anh Minh Thành ạ?”

Cô nheo mắt nhìn cô bé, quả thật đầu óc đơn giản chỉ nghĩ về chuyện tình yêu đôi lứa:

“Chuyện này liên quan tới em.”

“Tới em sao?” Tuyết Đan ngạc nhiên chớp mắt.

“Chị cũng không muốn vòng vo nên cho chị hỏi thẳng nhé. Em quen biết với Đan Vy à?” Viên Hân thẳng thừng biểu hiện sự tò mò của mình. Từ cái lần Tuyết Đan bị người khác dắt mũi mới đi tranh giành Thành Luân thì cô đã biết chuyện này liên quan tới Đan Vy. Y hệt kiếp trước! Nhưng còn sâu xa ra sao thì cô không thể nắm rõ.

“Nhắc tới bà già đó là lại tức.” Tuyết Đan cắn ống hút, sau đó mới hít một hơi thật sâu và bảo: “Lão Cao Lãng ban đầu là vị hôn phu của bà chị họ của em. Chị họ em lại trở thành cầu nối để lão với bà già đó quen biết nhau, cuối cùng bị chị em tốt lại cùng vị hôn phu cắm sừng sau lưng. Vốn dĩ bà già đó đã yêu đương với lão kia nhưng không hiểu vì sao cứ theo đuổi chủ tịch Dương. Đúng là thứ trà xanh trơ trẽn.”

“Thật sao?” Cô nhíu mày, không nghĩ tới Đan Vy rời khỏi Thành Luân lại luôn muốn câu con cá lớn khác.

“Em thề là em không nói dối nửa lời. Tại vì em biết chuyện xấu mà cô ta làm nên cô ta mới nhún nhường trước mặt em như vậy. Hôm qua trong bữa tiệc, cô ta còn muốn làm lành và nhờ em tạo cơ hội cho cô ta và chủ tịch Dương đến với nhau. Em thật không hiểu trong đầu cô ta chứa cái gì.”

Tuyết Đan lầm bầm chửi rủa. Quả thật Viên Hân cũng chẳng thể hiểu nổi Đan Vy đang mưu tính điều gì. Việc cô ả theo đuổi lại Thành Luân vô cùng rầm rộ. Tại sao tên Cao Lãng kia lại vờ như không có chuyện gì?

Mà cô cũng tự nhiên có cảm giác hắn đang muốn tiếp cận cô. Chẳng lẽ họ sát nhập lại để giở trò tách đôi uyên ương sao?

Thấy Tuyết Đan ngáp một cái, cũng có chút lờ đờ nên Viên Hân đành kết thúc cuộc trò chuyện ở đây và dặn dò cô bé về cẩn thận. Còn mình đi lên công ty tiếp tục phụ giúp Thành Luân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.