Viên Hân nhìn Cao Lãng ngồi đối diện mà chẳng có tí biểu cảm nào. Còn hắn vẫn nở nụ cười lịch thiệp.
Ban nãy cô đi mua cà phê cho Thành Luân. Đang ngồi chờ đợi thì Cao Lãng từ đâu xuất hiện và ngồi xuống đối diện cô.
“Không ngờ tới có thể gặp phu nhân ở đây.”
Cô mỉm cười nhẹ: “Tôi cũng chẳng ngờ đấy.”
“Vậy tính ra tôi và phu nhân thật có duyên.” Cao Lãng từ tốn đáp, tỏ vẻ mình là một quý ông đáng mến.
Nếu không phải Viên Hân hiểu rõ sự thật ngay từ đầu thì có lẽ cô cũng đã bị vẻ đạo mạo này đánh lừa.
“Anh nên thấy có duyên với chồng tôi hơn tôi chứ.” Cô bình thản lên tiếng. Muốn nghỉ ngơi một lát nào ngờ còn phải đấu trí với một người đàn ông đầy mưu đồ thật khiến cô mệt mỏi.
Dạo gần đây, Thành Luân rất hay để ý Viên Hân sẽ đi đâu và làm gì. Anh liên tục nhắn tin như một kiểu tra hỏi. Tuy nhiên cô vẫn vô cùng từ tốn trả lời, thậm chí còn gửi cả ảnh chụp mới khiến anh hài lòng.
Dấu hiệu của thiếu hơi vợ quá sao?
Nhằm lúc, Đan Vy sẽ xuất hiện bất ngờ bên cạnh Thành Luân nhưng chẳng bao giờ nhận được sự chú ý của anh. Cô ả có vẻ không náo loạn như trước mà chỉ âm thầm đến rồi đi.
Còn Cao Lãng hay bất thình lình chạm mặt Viên Hân và dùng câu thật có duyên để bắt chuyện. Hai người này thật sự đang có âm mưu gì đó.
Viên Hân chẳng muốn ở đây thêm một chút nào. Cô đứng lên, có ý định đi tới quầy tiếp tân để hỏi về đơn của mình. Nào ngờ phía sau Cao Lãng nắm chặt lấy tay cô:
“Phu nhân, tôi không biết có nên nói ra điều này không nhưng tôi đã nghe nói về việc chủ tịch Dương luôn có người con gái khác trong lòng. Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ yêu thương phu nhân bằng cả chân tình…”
Còn chưa kịp nói xong, Cao Lãng đã ăn nguyên một ly nước vào mặt. Và người làm việc đó chính là Thành Luân. Anh nắm lấy eo của Viên Hân kéo mạnh về phía mình, cũng tiện tay cầm ly nước gần đó mà hất thẳng vào mặt hắn.
Cảnh tượng này khiến ai cũng bàng hoàng.
“Trời ơi!”
Giọng nói bất ngờ đó vang lên khiến Viên Hân nhíu mày. Cô nhìn kỹ lại mới phát hiện người đang đi cùng Thành Luân ấy vậy mà lại là Đan Vy. Cô ả tái xanh mặt mày, sau đó vuốt nhẹ cánh tay của Thành Luân:
“Anh Luân, anh đừng tức giận. Có lẽ phu nhân và giám đốc Cao không có cái gì với nhau đâu… Chỉ là… Chỉ là…”
Câu nói ấp úng của cô ả càng khiến những người hóng chuyện đổ dồn ánh mắt sâu xa về phía Viên Hân. Quả biết cách thao túng lòng người!
Tuy nhiên Thành Luân chẳng quan tâm lời của Đan Vy nói một chút nào. Ánh mắt anh chăm chăm trừng về phía Cao Lãng:
“Ai cho phép cậu chạm vào vợ tôi. Cậu nên biết thân biết phận ở đâu chứ.”
Cao Lãng lau đi hàng nước trên mặt, sau đó vẫn giữ vẻ bình tĩnh như bản thân chẳng có gì sai mà đáp:
“Tôi chỉ đang an ủi phu nhân thôi. Tôi chẳng có người khác như ai kia nên nếu là tôi, tôi sẽ trân trọng phu nhân hơn.”
“Mày dám…”
Thành Luân tức điên lên, muốn xông tới đấm vào mặt Cao Lãng một cái. Nào ngờ Viên Hân bên cạnh lập tức giữ anh lại:
“Anh, bình tĩnh lại.”
Anh nhíu mày, ánh mắt càng hậm hực hơn: “Em bảo vệ nó sao? Rốt cuộc nó đã nói gì khiến em quan tâm như thế?”
Viên Hân không hiểu vì sao Thành Luân lại tức giận như thế. Cô chỉ không muốn khiến chuyện thêm rắc rối. Chưa kể hiện tại đang ở chỗ công cộng, ai cũng đang trầm trồ săm soi. Cô thân là vợ, càng phải giữ thể diện và mặt mũi cho chồng.
“Anh đừng bận tâm. Chúng ta về nhà nói chuyện.”
Thành Luân vùng vằng khỏi bàn tay của Viên Hân: “Ý em là anh cũng không được bận tâm khi có người có ý đồ với vợ mình sao? Hay chính em cũng đang muốn đáp lại nó?”
“Ý em không phải như vậy…”
Viên Hân tặc lưỡi, không biết phải nói sao cho Thành Luân hiểu.
Còn Đan Vy vẫn ngại chuyện chưa thật sự lớn như ý cô ả muốn nên đổ thêm dầu: “Phu nhân, cô nói như vậy thì ai mà tin được trong khi hai người nắm tay lôi lôi kéo kéo ở đây…”
“Câm miệng!”
Thành Luân quát. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn Cao Lãng rồi nhìn sang Viên Hân, sau đó anh quay đầu đi trước. Viên Hân chỉ có thể lấy nước rồi chạy theo phía sau.
Đi vào công ty, nhân viên chẳng dám hó hé điều gì. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chủ tịch hầm hầm đi phía trước mà chẳng chờ đợi phu nhân. Tuy nhiên anh vẫn giữ thang máy chờ cô cùng đi vào trong.
Chỉ là bầu không khí vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng. Tới khi lên tới tầng cao nhất, Thành Luân đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Viên Hân còn đang ở bên ngoài khiến cô thở dài không thôi, cũng chẳng biết phải làm gì.
Nào ngờ gần đó cũng có người đang thất thần không khác gì cô. Thư ký Minh Thành cứ cách năm phút là nhíu mày, cách mười phút là gõ mạnh bàn phím.
“Sao thế anh Thành? Chuyện gì làm anh bực à?”
Minh Thành nhìn Viên Hân rồi nhìn qua cánh cửa phòng chủ tịch: “Có vẻ phu nhân chẳng khá khẩm hơn tôi. Chuyện tình cảm cũng gặp vấn đề.”
“Ồ, nói tôi nghe thử đi.” Cô mở lời, chán nản ngồi xuống đối diện cậu.
“Dạo gần đây Tuyết Đan rất dễ nổi nóng. Còn lý do là vì… em ấy nghĩ giữa tôi và giám đốc Triết có gì đó với nhau.”
Viên Hân mím môi. Được rồi, chuyện này có lẽ còn nặng nề hơn chuyện của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]